Mang Theo Của Hồi Môn Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 6


4 tuần

trướctiếp

Khi Mục Kế Đông xong việc trở về, nhìn thấy củ mài đã được luộc chín, Trương Lan Hoa nói với vẻ ngạc nhiên: “Không phải chú đào mớ củ mài này về cho nhà mình ăn sao? Ồ, thì ra chú để dành cho em dâu ba, sao không nói sớm, chú không nói thì sao chị biết được.”

Mục Kế Đông sắc mặt âm trầm, mấy người lớn trong nhà cũng chưa nói gì, rõ ràng là Trương Lan Hoa cố ý làm như vậy.

Vương Thải Hà đứng ra nói: “Nấu cũng nấu rồi, bà đây nuôi con lớn như vậy chẳng lẽ không thể ăn hai ba củ mài con đào được sao?”

Mục Kế Đông siết chặt nắm tay: “Vậy buổi tối Lâm Ngọc ăn gì?”

Vương Thải Hà lạnh mặt nói: “Mẹ đền cho con nửa chén gạo kê có đủ không?”

Mục Kế Đông lập tức mỉm cười đáp: “Kia khẳng định đủ rồi.”

Trương Lan Hoa nghe vậy liền không vui, sao lại thành ra như thế, bà già này thật là bất công!

Mục Kế Đông ôm nửa chén gạo kê như bảo bối, lại vào phòng tìm con gái để lấy ba quả trứng gà rừng, nấu nửa nồi cháo trứng gạo kê cho vợ.

Trong phòng truyền ra mùi thơm, hai đứa nhóc nhà nhị phòng ồn ào đòi ăn, Mục Kế Đông trực tiếp phớt lờ không thèm phản ứng.

Mục Thanh nghe được thì nhíu mày, thật là không phép tắc.

Lâm Ngọc chậm rãi ăn cháo trứng gạo kê, đến khi no khoảng tám chín phần thì không chịu ăn tiếp, dư lại khoảng một chén gọi Mục Kế Đông ăn hết. Nếu là trước đây hắn chắc chắn sẽ chia cho nhóm cháu trai ăn, nhưng bây giờ đừng ai mơ mà lấy được chút đồ ăn gì từ chỗ hắn.

Lâm Ngọc nhỏ giọng nói: “Anh đừng cãi nhau với chị dâu hai vì đồ ăn nữa, nói ra cũng không dễ nghe chút nào.”

“Em không cần phải lo chuyện này, anh biết rõ mà.” Mục Kế Đông nhớ lại hương vị của cháo trứng gạo kê liền nói: “Ở cữ mà được ăn cháo gạo kê là tốt nhất, em ăn đồ có dinh dưỡng thì cũng tốt cho con gái.”

“Chút gạo kê ở trong nhà là đi đổi từ chỗ khác về chứ không dễ tìm đâu.”

Mục Thanh kéo danh sách của hồi môn của mình ra, mấy món đồ như trang sức vàng bạc không thể động vào, nhưng mấy món như lương thực linh tinh thì vẫn được, dù sao cho mẹ ăn cũng là cho cô ăn thôi nên sẽ không thấy tiếc.

Đột nhiên một cái rương cao nửa mét liền xuất hiện trong phòng, Mục Kế Đông bị dọa cho sợ.

Lâm Ngọc vội vàng nói Mục Kế Đông đi đóng hết cửa chính và cửa sổ lại, buổi sáng lúc nhìn thấy quả cầu bằng ngọc là cô ấy đã chuẩn bị tâm lý rồi, bây giờ nhìn thấy cái rương to này thì vẫn bình tĩnh được.

Mục Kế Đông nhanh chóng đóng hết cửa trong phòng lại, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Đây là gì?”

Lâm Ngọc đem chuyện buổi sáng nói ra: “Em đoán mặt dây chuyền bằng ngọc bội của con gái không chỉ có thể cất đồ từ bên ngoài mà bên trong còn những thứ khác.”

“Sao buổi trưa em không kể cho anh nghe?”

“Anh vội vàng ăn cơm rồi lại chạy lên núi nên em chưa kịp kể.”

Hai vợ chồng tò mò không biết trong rương đựng cái gì, mở ra thì thấy một đống gạo kê màu vàng óng: “Mẹ tôi ơi, gạo này còn tốt hơn cả gạo mà mẹ cho anh nữa.”

Hạt gạo vàng óng chảy xuống từ giữa những ngón tay thô ráp của hắn, một rương gạo kê này cũng đủ cho vợ ăn đến khi hết ở cữ.

Mục Kế Đông hạ quyết tâm nói: “Vợ à, chúng ta tách ra ở riêng thôi.”

Tách riêng? Làm con dâu ai mà không muốn được tách riêng? Tất nhiên Lâm Ngọc cũng muốn sống một cuộc sống yên tĩnh, nhưng mà cha mẹ của hắn sẽ đồng ý không? Gia đình nào ở trong thôn mà không sống chung bốn thế hệ dưới một mái nhà đâu, cha mẹ vẫn còn sống mà đòi tách riêng, làm vậy cũng được ư?

“Không được cũng phải được. Tưởng anh không biết sao, hôm nay chị dâu hai cố tình kiếm chuyện chắc là vì muốn gây xích mích để chia nhà. Còn về nhà anh cả, nhất định anh cả không nghĩ tới chuyện chia nhà đâu, nhưng mà chị dâu cả thì không chắc.”

Mục Kế Đông cũng không ngốc, hắn biết rõ tính tình của mấy người trong nhà ra sao, bình thường chịu chút thiệt thòi cũng được, nể mặt người nhà nên mới không làm ầm lên.

Hiện tại thì khác, vợ hắn tính tình mềm mỏng lại còn mang theo con gái, nếu không chia nhà thì chắc chắn sẽ bị ức hiếp. Chưa kể con gái mình còn mang theo một bí mật lớn ở trên người, đương nhiên không thể để người khác biết.

Người cha ngốc này cũng không phải người ngu hiếu, còn biết vì mẹ mà đưa ra ý tưởng chia nhà, Mục Thanh cảm thấy rất hài lòng với biểu hiện của Mục Kế Đông.

Trước khi ngủ Mục Thanh đem cái rương cất lại. Người cha ngốc của cô lại còn hăng hái nói: “Con gái à, ông trời cho con cái gì vậy, mau lấy ra cho cha nhìn một chút được không.”

Mục Thanh ghét bỏ hắn ồn ào, quay đầu lại không thèm để ý đến Mục Kế Đông, cô còn phải đi ngủ nữa.

------------------------------------------------------------

Thu hoạch vụ mùa không thể xong trong một hai ngày được, hôm sau trời còn chưa sáng là mọi người liền vội vàng ra đồng trước khi mặt trời ló dạng, bận rộn đến khi mặt trời nhô lên hẳn thì mới về nhà làm bữa sáng.

Hôm nay Lâm Ngọc đã có thể xuống đất, cô ấy quấn khăn trùm đầu rồi ôm con gái đi lại trong phòng. Mục Kế Đông mang bữa sáng vào, thức ăn bữa nay giống với những người trong nhà là cháo khoai lang, chỉ khác là nhiều thêm hai quả trứng.

Lâm Ngọc xót chồng mình, vì vậy cô ấy chỉ ăn một quả trứng rồi nhét quả còn lại vào miệng Mục Kế Đông. Mục Kế Đông từ chối không ăn: “Em ăn đi, ăn nhiều lên một chút, đừng để con gái anh bị đói.”

“Mẹ con em không đói được, anh không biết sao?”

Mục Kế Đông cười ngây ngô, lát sau lại trầm giọng nói: “Trong nhà nhiều người quá, đợi đến buổi tối anh sẽ lên núi nấu cháo gạo kê mang về cho em.”

Mục Thanh ngáp một cái rồi liếc nhìn người cha ngốc của mình, còn chưa nghĩ được cách để chia nhà nữa à?

Bữa sáng là do Vương Xuân Linh làm, bữa trưa thì đến lượt Trương Lan Hoa nấu, cô ta lê bước về nhà thì nhìn thấy nửa thùng cá chạch ở dưới mái hiên.

“Mấy đứa đào được ở trong mương hả?”

Mục Hồng Vệ lắc đầu đáp: “Là nhà Thạch Đầu đưa tới, thím Quế Hoa nói là cho thím ba với em gái nhỏ ăn để bồi bổ.”

Trương Lan Hoa nghe vậy liền trợn tròn mắt, cười hỏi hai đứa cháu trai: “Hồng Vệ, Hồng Kỳ à, hai đứa có muốn ăn thịt cá không? Thím hai sẽ nấu cho mấy đứa ăn.”

Mục Hồng Vệ mười tuổi nên đã hiểu chuyện, nghe xong nhóc liền lắc đầu nói: “Cháu cùng em trai không ăn đâu, để dành cho thím ba ăn.”

Con trai cả của Trương Lan Hoa là Mục Hồng Kiệt lại hét ầm lên: “Nếu anh họ không ăn thì chúng ta ăn, mẹ, mẹ cứ làm cho con.”

“Được rồi, để mẹ nấu cho mấy đứa ăn. Khi nào ông bà nội mấy đứa trở về thì nhớ nói với bọn họ là tụi con tự muốn ăn chứ không liên quan gì đến mẹ nha.”

Mục Hồng Vệ ôm chặt cái thùng không chịu buông tay: “Thím hai, Thạch Đầu nói...”

Trương Lan Hoa sốt ruột đáp lại: “Ai thèm quan tâm đến mấy lời đó, đưa đến đây rồi thì phải mang ra cho cả nhà ta ăn, cháu thả tay ra.”

Mục Hồng Cường năm nay mới lên ba tuổi, tay túm chặt cây gậy gỗ loạng choạng lùa theo gà mái đi chơi, nhóc không hiểu mẹ cùng mấy người anh trai cãi nhau vì chuyện gì.

Mẹ con Lâm Ngọc ở trong phòng nghe thấy được, Lâm Ngọc thì thầm nói: “Cứ để chị ta nấu đi, chờ cha con về lại quậy một trận lên.”

Mục Hồng Vệ không thể ngăn cản Trương Lan Hoa, vì vậy cậu nhóc chạy đến gõ cửa tam phòng, Lâm Ngọc bảo cậu cứ kệ đi: “Chờ chú ba của cháu về rồi tính sau.”

Mục Hồng Vệ liếc nhìn cô em họ trắng trẻo, rồi cúi đầu ủ rũ bỏ đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp