Mang Theo Của Hồi Môn Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 5


4 tuần

trướctiếp

Sáng sớm hôm sau, Mục Kế Đông dậy sớm hơn giờ đi làm nửa tiếng, ngày hôm qua vẫn còn thừa nửa nồi súp thỏ hầm, hắn đập thêm ba quả trứng gà vào đó, Vương Thải Hà nhìn thấy liền nói: “Chỉ lần này thôi đấy, không còn nhiều nữa đâu.” Vương Thải Hà xụ mặt đưa cho hắn một ít mì sợi.

“Vâng, cảm ơn mẹ.” Mục Kế Đông sợ chị dâu hai lại gây hấn nhanh tay ném mì vào nấu chín, xong xuôi mới cầm theo đồ ăn đi vào phòng mình.

Mì trứng với canh thịt hầm tỏa hương thơm ngào ngạt, dù che giấu cỡ nào thì người phía sau bếp vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm. Vương Xuân Linh vốn muốn mở cửa sổ phòng bếp để hít thở không khí, nhưng không biết nghĩ gì nên không mở cửa sổ ra. Ngược lại Trương Lan Hoa định đi vào bếp rót nước vừa vặn ngửi được.

“Ha hả, sinh đứa con gái mà quý hóa thật nha! Bà đây sinh hai đứa con trai cho nhà họ Mục mà còn chưa được ăn chén canh thịt nào.”

Trương Lan Hoa cũng không dám nói lớn tiếng, sợ bị mẹ chồng mắng, cuối cùng cô ta chỉ dám đến bên cạnh sửa sổ phòng lão tam để càu nhàu. Phòng này cũng không lớn nên hai vợ chồng Mục Kế Đông và Lâm Ngọc nói chuyện đều có thể nghe rõ.

Mục Kế Đông dỗ dành vợ mình: “Nhìn gì mà nhìn? Em mau ăn đi nhanh lên, chút nữa còn phải cho con bú nữa. Ai bảo em có người chồng giỏi giang, mỗi ngày đều được ăn canh thịt cùng trứng gà, cứ kệ cho mấy người đó hâm mộ đi.”

Trương Lan Hoa cố nén cơn giận, trên đường đi lấy nông cụ, cô ta thấy chồng mình thì cảm thấy đặc biệt không vừa mắt.

Mục Kế Binh lười nhác ngáp một cái, lên tiếng hỏi: “Em có bệnh sao? Trừng anh làm gì?”

Trương Lan Hoa hừ lạnh một tiếng, lướt qua người hắn rồi đi về phía trước.

Mục Thanh tỉnh dậy cũng chỉ nằm im một chỗ mà không làm ầm ĩ, sau khi ăn xong bữa sáng, Lâm Ngọc mới phát hiện con gái mình đã tỉnh, liền cười nói: “Sao con dậy rồi mà không kêu mẹ một tiếng?”

Mục Thanh ngáp một cái, nhìn chằm chằm vào nóc nhà, nơi có tia sáng chiếu vào, ở đó có một mảnh pha lê nằm ở giữa. Ngày xưa chỉ có những nhà quyền quý mới có thể lợp pha lê lên mái nhà, đây chỉ là nhà đất ở nông thôn sao có thể lợp ngói lưu ly?

Cô mới sinh ra chưa đầy một ngày, mấy lần tỉnh giấc đã nghe thấy người nhà tranh nhau vì miếng ăn, hoàn cảnh như vậy mà có thể mua được ngói lưu ly ư?

“Thanh Thanh à, có đói bụng không?”

Đói bụng! Mục Thanh quay đầu về phía mẹ, vươn tay gãi gãi, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng hút không khí.

Lâm Ngọc dịu dàng ôm con gái, nũng nịu nói: “Mau ăn sữa đi, ăn càng nhiều càng tốt, mấy ngày nay tranh thủ ăn uống bổ dưỡng, chỉ sợ mấy ngày nữa sẽ không tốt được như vậy.”

Đứa cháu trai nhỏ nhất trong là con của chị dâu hai tên Mục Hồng Cường, năm nay được ba tuổi, cô ấy gả vào đây hơn một năm rồi nhưng chưa bao giờ thấy hai chị dâu được ở cữ, chỉ nghe nói là họ phải xuống đất làm việc sau khi nghỉ sinh năm ngày.

Lâm Ngọc thật sự rất lo lắng, con gái chỉ mới sinh là thời điểm cần phải chăm sóc cẩn thận, cô ấy xuống đất làm việc thì chỉ có thể để con bé ở nhà, để đứa nhỏ lớn hơn trông chừng, làm sao cô ấy có thể yên tâm cho được?

Lâm Ngọc buồn bã thở dài.

Thấy mẹ lo lắng, Mục Thanh liền lấy một quả cầu bằng ngọc từ trong đống của hồi môn ra, đôi tay của cô quá nhỏ bé nên không thể cầm chắc, quả cầu ngọc liền lăn xuống giường, chuông vàng treo trên quả cầu ngọc liền phát ra âm thanh leng keng.

Lâm Ngọc sợ đến nỗi tim run lên, cô ấy vội vàng nhặt quả cầu ngọc lại, sau khi nhìn kĩ liền thốt lên: “Tay nghề này tốt thật đấy, mẹ chưa bao giờ nhìn thấy ngọc nào tinh xảo như vậy cả.”

Khóe miệng của Mục Thanh khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười.

Lâm Ngọc xem xong liền nói: “Ngoan nào, mau cất lại đi, sau này đừng lấy ra nữa, trong nhà nhiều người như vậy, để người ta nhìn thấy thì không tốt.”

Mục Thanh nghe lời cất đồ đi, ăn uống no nê liền vươn vai rồi duỗi bắp chân. Sau khi chơi mệt liền ngáp một cái rồi lăn ra ngủ.

Hôm nay là ngày thu hoạch, người lớn trẻ nhỏ có thể ra đồng đều đi cả rồi, người thì gặt lúa, người thì chở lúa, trẻ con thì đi phía sau nhặt những bông lúa bị rơi vãi trên đất, những việc này tương đối vất vả, nhưng mệt nhất vẫn là công đoạn tuốt hạt và chọn hạt thóc.

Hôm nay Mục Kế Đông được giao công việc chọn hạt thóc, vì lúa này mới thu hoạch nên vẫn còn tươi, sọt tre đựng thóc bị ngâm trong nước bùn, sọt nào sọt nấy đều nặng trĩu làm cong cả đòn gánh, trên vai của nhóm xã viên còn bị trầy mấy vết đỏ.

Bận rộn cả một buổi sáng, Mục Kế Đông trút rổ thóc cuối cùng xuống, Mục Thủy Ngưu ra hiệu cho anh uống nước.

“Cảm ơn chú Thuỷ Ngưu.” Mục Kế Đông cầm lấy cái chén làm bằng đất lên, uống liên tiếp mấy ngụm, đến khi uống cạn chén thứ ba mới cảm thấy hết khát.

“Thằng nhóc cháu làm việc cũng rất ra sức, giống hệt như cha với anh cả cháu vậy.”

Mục Kế Đông mỉm cười đáp: “Cháu muốn nhận công điểm cao nhất, nên làm thôi.”

Mục Thủy Ngưu cảm thấy rất hài lòng với cậu nhóc trong tộc này, còn cảm thán một câu: “Cháu còn biết đọc sách, năm đó còn thi đậu sơ trung, nếu tiếp tục đi học có khi hiện tại đã vào thành phố ăn cơm nhà nước rồi cũng nên.”

 “Chú, đều đã qua lâu rồi, đừng nói lại nữa.”

“Haiz, đúng là mỗi một nhà đều có chuyện khó nói được, không nói nữa không nói nữa, tốt xấu gì cháu cũng có cái bằng tiểu học, sau này cũng đừng lười biếng, chờ cuối năm chú tổng kết sổ sách thì đến phụ chú một tay.”

“Được, có việc gì cần thì chú cứ gọi cháu.”

Chú Thuỷ Ngưu là kế toán già ở trong thôn, không biết khi nào ông ấy sẽ từ chức, vì muốn được đối phương bồi dưỡng nên đương nhiên Mục Kế Đông phải tích cực hơn một chút.

Hai người lại nói thêm vài câu, thấy khói bếp ở trong thôn tỏa nghi ngút liền chuẩn bị về nhà. Bọn họ đều không hề để ý là sau khi rời đi thì Trương Lan Hoa từ phía sau đống rơm đi ra, trên tay cô ta còn cầm theo một cái cuốc nhỏ để đào rau dại.

Sau bữa cơm trưa, Mục Kế Đông cho vợ ăn xong lại quay đầu đi lên núi mà không hề nghỉ ngơi. Buổi chiều hắn còn phải đi làm nên hiện tại không có nhiều thời gian để đi sâu vào trong núi, tuy không bắt được thú rừng nào nhưng cũng may là đào được hai đoạn củ mài mọc từ trên khe đá.

Mục Kế Đông vội vàng xuống núi đi làm, không ngờ chị dâu hai còn đến muộn hơn cả hắn, nhìn phương hướng mà chị ta đi tới thì có vẻ buổi trưa mới trở về nhà mẹ đẻ?

“Mục Kế Đông.”

“Có.” Hắn vội vàng lên tiếng đáp.

Mục Giải Phóng cầm lấy cuốn sổ, vừa viết vừa nói: “Hai mươi người lao động cường tráng đổi đi, buổi chiều các người sẽ phụ trách tuốt hạt thóc.”

Mặt trời vẫn tỏa ra cái nóng như thiêu đốt, ai nấy đều chảy mồ hôi ròng ròng. Giữa những tiếng đập lúa buồn tẻ, vụ thu hoạch cũng đã lên đến đỉnh điểm.

Buổi tối đến phiên Trương Lan Hoa nấu cơm, cô ta xong việc liền về nhà sớm hơn nửa tiếng, nhìn thấy hai đoạn củ mài liền nhớ lại mánh khóe mà mẹ mình bày cho, cô ta dứt khoát nhặt chúng lên đem đi rửa sạch rồi gọt vỏ, ném vào nồi cơm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp