Mang Theo Của Hồi Môn Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 2


4 tuần

trướctiếp

Tại sao lại nói như vậy, bởi vì Lâm Ngọc quá gầy, trên bụng có một tầng thịt mỏng, lúc đứa nhỏ đạp mạnh một cái, có thể nhìn thấy dấu chân nhỏ rất rõ ràng.

Lâm Ngọc chỉ cảm thấy nửa người dưới đau đến không còn cảm giác, liền biu~ một tiếng, đứa nhỏ trượt ra ngoài, những người trong phòng đều nhẹ nhàng thở ra.

“Là một bé gái!”

“A, đứa nhỏ này trông trắng trẻo thật đấy, nhìn đã thấy có da có thịt rồi!”

Thời buổi này rất khó khăn, người lớn còn không được ăn no, đứa nhỏ sinh ra nặng bốn năm cân đã tính là tốt lắm rồi. Bé gái này khoảng sáu bảy cân, béo như vậy, trách không được lại khó sinh.

Vương Thải Hà bất ngờ vỗ một phát vào mông cháu gái, cô bé liền bật khóc lớn tiếng.

Mục Kế Đông chắc chắn là mẹ anh muốn trút giận lên con gái anh cho bỏ tức, mông nhỏ đã đỏ bừng, làm anh đau lòng không thôi. Chủ nhiệm phụ nữ vừa quấn xong tã cho đứa bé, anh liền ôm vào trong tay, không cho mẹ anh chạm vào. 

Vương Thải Hà bị hành động này của con trai chọc tức, tiểu tử này tưởng bà ác độc như vậy sao, còn trút giận lên một bé gái mới sinh?

Tiếng khóc của đứa nhỏ trong phòng vang dội, người bên ngoài đều cười, nói đứa bé khóc to như vậy nhất định rất khỏe mà không bị nghẹn, thân thể rất tốt.

Mọi người kẻ xướng người hoạ, tiếng khóc của đứa nhỏ trong phòng đột nhiên dừng lại, trên trời vang lên tiếng sấm, đứa nhỏ lại khóc, bầu trời nháy mắt mây đen giăng đầy, hạt mưa to bằng hạt đậu kèm theo tiếng sấm liên tục rơi xuống.

“Trời ơi, mưa rồi!”

“Hahahaha, hạn hán sắp hết rồi!”

“Chú Quý, cháu gái của chú thật may mắn!” Mục Giải Phóng sợ xảy ra chuyện gì nên chạy đến để xem tình hình, không ngờ vừa mới tới thì đứa nhỏ ra đời, đứa nhỏ vừa khóc thì bầu trời cũng liền mưa.

Người nhà quê chỉ biết nhìn trời mà ăn cơm, trong lòng thường kính sợ những chuyện không thể giải thích này, không nói gì mà lao vào trong mưa, một lúc sau lại đem tới hai quả trứng cho vợ của Mục Kế Đông.

Mọi người trong phòng nghe thấy tiếng mưa ở bên ngoài cũng không nhịn được mà chạy ra xem, đây là chuyện tốt mà bọn họ mong chờ từ năm ngoái đến năm nay, cuối cùng ông trời cũng nghe thấy ước nguyện của bọn họ.

“Chú Quý, thím Vương, cháu gái nhà hai người sinh khéo thật đấy, vừa khóc là trời mưa, dứt khoát đặt tên là Mục Hồng Vũ luôn đi.”

Người bên cạnh liền ồn ào nói theo: “Đúng vậy, đặt tên Hồng Vũ đi!”

“Đại đội trưởng lấy tên này rất hay đó, những đứa cháu trong nhà đều có một từ Hồng ở trong tên, cháu gái ông lấy tên này vừa nghe đã biết là người một nhà rồi!”

Lâm Ngọc lo lắng véo người đàn ông đang đứng ngốc ở bên cạnh: “Mau nói nhanh lên!”

Mục Kế Đông vò đầu bứt tai, vốn bị vợ quản nghiêm, lập tức phản ứng lại, thả đứa nhỏ xuống rồi chạy ra lớn tiếng phản đối: “Không được, con gái của tôi có tên rồi, tên là Mục Thanh, Thanh trong thanh mát, đừng có gọi là Mục Hồng Vũ, nghe không hay chút nào.”

“Cái gì chứ? Tên này hay mà.”

“Tên hay thì tự giữ lại đặt cho con gái nhà anh đi, con gái tôi tên là Mục Thanh, lát nữa tôi sẽ đi đến công xã ghi tên con gái vào hộ khẩu.” Mục Kế Đông là một người cứng đầu, hắn đã nói vậy thì cũng không có ai nhắc lại nữa.

Mục Quý cùng Vương Thải Hà đều cảm thấy có chút đáng tiếc, tên Mục Hồng Vũ nghe cũng hay mà.

Kể ra cũng kì quái, Mục Kế Đông vừa mới ghét bỏ cái tên Hồng Vũ này là trời liền tạnh mưa, Mục Kế Đông bị mắng tới tấp.

Ai muốn mắng thì cứ mắng, Mục Kế Đông đắc ý quay về phòng, Lâm Ngọc mỉm cười yếu ớt nhìn hắn.

Mục Kế Đông vội vàng chạy tới: “Em đừng ngủ vội, đợt chút nữa chị dâu đi luộc trứng gà nước đường cho em, rất nhanh sẽ có.”

Trong phòng hiện tại chỉ còn hai vợ chồng, lúc này mới có thời gian nhìn con gái của mình, Mục Kế Đông phát hiện ra có chỗ không đúng, bé con nắm chặt tay như có thứ gì ở bên trong vậy.

“Vợ à, em cho sao?” Mục Kế Đông dụ dỗ con gái xòe tay ra, nhìn thấy một viên ngọc bội hình giọt nước, màu xanh lục, cho dù đang ở trong phòng cũng có chút ánh sáng hắt vào từ cửa sổ, có thể dễ dàng nhìn ra chất lượng của ngọc này rất quý.

Nhà họ Mục mấy đời đều làm ruộng, làm gì có đồ tốt như vậy? Mục Kế Đông nghĩ chỉ có vợ mình mới có thứ này.

Lâm Ngọc lắc đầu, nói không phải mình đưa .

Không phải vợ đưa, chẳng lẽ con gái tự mình mang tới sao?

“Vợ à, em sinh ra Giả Bảo Ngọc rồi!”

“Đừng nói bậy.”

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân: “Kế Đông, em dâu, chị vào được không?”

“Chị dâu cả tới, để em mở cửa cho.”

Vương Xuân Linh bưng một chén trứng gà nước đường tới đây, trong chén bỏ tận bốn quả trứng gà, làm người khác hâm mộ không thôi.

Mấy năm nay đừng nói đến trứng, đến cả rau dại trên núi đều phải hái theo kế hoạch, mới sinh con mà được ăn trứng gà nước đường, lại còn tận bốn quả, ai nghe thấy cũng phải khen mẹ chồng nhà này là người tốt bụng.

Lâm Ngọc có thể nhận được đãi ngộ này đều nhờ Mục Thanh sinh vào đúng thời điểm, vừa rồi một số nhà cho trứng, quan hệ bình thường thì cho một quả, quan hệ tốt thì cho hai quả, thành ra trong phòng bếp đang có hơn chục quả trứng gà.

Dựa theo sự hiểu biết của Vương Xuân Linh về mẹ chồng, phần lớn số trứng này sẽ vào bụng em dâu ba. Đến lúc đó chỉ sợ em dâu hai lại làm ầm lên.

“Đã ăn xong, nhanh uống hết chén nước đường này đi.”

“Cảm ơn chị dâu cả.”

“Đều là chị em dâu, khách khí gì chứ.” Vương Xuân Linh nghiêng người nhìn cô cháu gái mới sinh: “Đứa bé này trắng thật đấy, khuôn mặt cũng không nhăn nheo chút nào, lúc chị sinh ra Hồng Vệ với Hồng Kỳ, mặt hai anh em chúng nó nhăn như ông cụ non vậy.”

“Hahaha, chắc chắn con gái em khác với mấy tiểu tử thúi đó rồi.”

Lâm Ngọc ngượng ngùng cười: “Chị dâu đừng để bụng, Kế Đông vẫn luôn nói chuyện không biết giữ miệng như vậy.”

“Chị mới không thèm chấp chú ấy, nếu không chị đã sớm tức chết rồi!” Vương Xuân Linh là dâu cả, lúc vào cửa Mục Kế Đông mới có mười tuổi, tính tình của chú em chồng này ra sao đương nhiên Vương Xuân Linh cũng hiểu rõ.

Mục Kế Đông không đáp lời, ánh mắt dừng trên mặt con gái, không dời đi được, trong lòng thầm mong chị dâu cả mau rời đi, ngàn vạn lần đừng phát hiện ra con gái mình có đồ tốt.

Sau khi Lâm Ngọc uống hết chén nước đường trứng gà, Vương Xuân Linh nhận lấy chén không đang định đi ra ngoài thì bác sĩ cũng đến.

Dù sao bác sĩ cũng tới rồi, tuy rằng đứa nhỏ đã sinh, nhưng vẫn bắt mạch: “Thân thể cô vốn yếu ớt, sau khi sinh càng yếu hơn, ở nông thôn chúng ta phải làm công việc chân tay nhiều, cần chú ý một chút, đừng để tổn thương. Mấy năm nay cũng đừng sinh thêm nữa, chờ điều dưỡng tốt lại tính tiếp.”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp