Mang Theo Của Hồi Môn Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 1


1 tháng

trướctiếp

Ngày 7 tháng 8 năm 1960, lập thu!

Mùa thu nước đổ, lúa chín. Bắt đầu từ năm trước, hạn hán đã lan rộng cả nước, thôn Mục gia dựa vào núi cao phía sau miễn cưỡng đem đất trồng được một số cây lương thực, cẩn thận chăm sóc chờ đợi đến vụ thu hoạch, sản lượng giảm sút cũng là điều khó tránh khỏi.

Nắng giữa trưa gay gắt thiêu đốt mặt đất, ve sầu trên cây cũng không kêu ra tiếng vì nóng, con rạch nhỏ dưới gốc cây gần khô cạn. Gương mặt những người nông dân đỏ lên vì nắng nóng, nhưng bọn họ vẫn không chịu ra gốc cây đứng cho mát, vài lão nông dân cùng nhau đếm số bông lúa ở trong tay.

“Mục Thuỷ Ngưu, trong tay ông có bao nhiêu bông lúa?”

Bông lúa không ít nhưng đa số toàn là vỏ rỗng, đoán chừng thu hoạch chỉ bằng một nửa năm vừa rồi.” Mục Thuỷ Ngưu là lão kế toán ở trong thôn, hơn năm mươi tuổi, có bằng tiểu học, trong đám người này, ông ấy là người tính toán giỏi nhất.

Mục Quý niết hạt thóc bỏ vào trong miệng cắn cắn, nhổ ra liền trông thấy lớp vỏ trấu màu xanh vàng, nhai một hồi cảm thấy có vị ngọt nhàn nhạt.

Đại đội trưởng Mục Giải Phóng mặt ủ mày ê thở dài: “Khi lúa chết nước sông còn không sâu đến chân tôi. Làm sao mà có đủ xi măng? Lớn như vậy cũng là không có biện pháp.”

Mục Thuỷ Ngưu lên tiếng: “Nơi này của chúng ta được xem là không tệdựa vào chút nước chảy xuống ít ra năm nay còn có thu hoạch, năm trước nhiều ruộng ở chỗ khác đều khô nứt.”

“Được rồi, con trai đừng ở chỗ này nữa, trở về đi!”

Đi tới sông rửa sạch bùn đất dính trên chân, vài người nhìn lên bầu trời trong xanh, hôm nay là đầu thu mà một giọt mưa cũng chưa rơi xuống. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chút nước ít ỏi chảy từ trên núi xuống chỉ sợ cũng sẽ khô cạn.

Một đám trẻ con để chân trần chạy xuống, cười nói đùa giỡn hi hi ha ha, khiến cho Mục Giải Phóng trợn mắt mắng: “Thằng nhóc thúi muốn ăn đòn có phải không? Phơi nắng như vậy mà không ở nhàPhơi đến ốm rồi nằm chờ chết hay sao? Lăn về hết cho chú!”

“Chú Giải Phóng, chú đừng hung dữ như vậy?”

Chính là…chính là, bà Vương kêu chúng cháu chạy lại đây, thím Lâm sắp sinh rồi!”

A, đây đúng là chuyện tốt! Mục Giải Phóng quay đầu lại chúc mừng Mục Quý: “Chú, lần này chú buông bỏ được gánh nặng rồi. Kế Quân, Kế Binh đều sinh được hai đứa con trai, hiện tại Kế Đông nhỏ tuổi nhất cũng đã kết hôn sinh con.  chuyện tốt!”

Mấy người bên cạnh cũng vội vàng chúc mừng, còn nói lát nữa sẽ đưa trứng gà qua, cho mẹ đứa nhỏ bồi bổ.

Sau khi Mục Quý đương gia thì càng chú ý đến hình tượng của mình, mấy năm qua ông vẫn luôn không thích cười, nhưng hôm nay cao hứng nhếch môi cười: “Mọi người cứ bận việc trước đi, tôi về xem một chút.”

Khi Mục Quý về đến nhà, sân nhỏ trong nhà đang rất đông người, một người phụ nữ hốt hoảng chạy ra nói: “Không được rồi, Lâm Ngọc khó sinh, mau đi kêu bác sĩ tới!”

Trong lòng mọi người trầm xuống, nhớ đến bộ dáng gầy yếu của Lâm Ngọc, vốn dĩ sinh đẻ đã khó khăn, chỉ sợ hôm nay sẽ xảy ra chuyện không hay.

Có vài người trẻ tuổi nhanh chân chạy đi, báo là bác sĩ không có ở nhà, ông ấy đã đi lên công xã. Mục Giải Phóng vội vàng đem xe đạp trong nhà tới cho mượn: “Đạp xe đi, nhanh đi đón bác sĩ về nhanh!”

“A!”

Lâm Ngọc chỉ cảm thấy cơ thể mình đau đến hỏng, mà Mục Kế Đông, một người đàn ông cao lớn lại quỳ xuống cạnh giường khóc nức nở như thể mẹ mình đã chết vậy.

Vương Thải Hà lo lắng đến mức tim cũng treo lên, nhìn thấy dáng vẻ của đứa con thứ ba liền giận sôi máu: “Mẹ còn chưa có chết đâu, không cần ngồi ở chỗ này khóc tang, cút đi ra ngoài cho mẹ.”

“Con không đi, con muốn ở lại với vợ mình.” Mục Kế Đông khóc thảm thiết rồi nắm chặt tay vợ mình không chịu buông.

Vừa rồi nghe bảo tình huống không tốt, anh ấy vội vàng vọt vào trong phòng, đuổi cỡ nào cũng không chịu đi.

Mục Kế Đông lau nước mắt, đang yên đang lành sao lại khó sinh?

Ông trời, ông mau hiển linh để cứu vợ và con của con.

Chủ nhiệm hội phụ nữ rửa sạch tay, vẻ mặt ủ rũ đi vào, vén tấm chăn che nửa người dưới của Lâm Ngọc, cẩn thận sờ nắn, hình dáng tròn trịa giống như mông trẻ con.

“Đổi rồi!”

“Mấy người mau nhìn!”

Dưới ánh mắt của mọi người, cặp mông tròn trịa kia chậm rãi xoay người, mông hướng lên trên còn đầu hướng xuống dưới, mấy người phụ nữ đỡ đẻ cũng không dám chớp mắt, đây là do đứa trẻ tự mình thay đổi vị trí?

Vài người cảm thấy có cơ hội, Vương Thải Hà vỗ mạnh vào lưng con trai mình rồi nói: “Nói vợ con cố gắng dùng sức một chút, đứa trẻ sắp ra rồi.”

Mục Kế Đông lau nước mắt: “Thật sao?”

Vào thời điểm mấu chốt như này, Vương Thải Hà đá một chân vào người anh ấy rồi gầm lên: “Nhanh lên!”

Lâm Ngọc cả người đổ mồ hôi, cô ấy nghẹn một hơi rồi cố gắng dùng sức, mặt cũng đỏ bừng, nhóc con trong bụng giống như cảm thấy nghỉ đủ rồi liền mười phần phối hợp chui ra bên ngoài.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp