Chợt Thấy Sắc Trời

4


4 tuần

trướctiếp

4.

Nhưng sự không thích hợp của đại sư huynh không chỉ ngừng ở đó.

Ngày thường, đại sư huynh im lặng ít nói, trên đường lịch luyện thường chỉ có một mình ta nói chuyện.

Chỉ là, dạo này, đại sư huynh thỉnh thoảng sẽ đáp lại lời ta.

Đáp thì cũng thôi đi.

Huynh ấy lại đáp chẳng liên quan gì đến câu chuyện của ta cả.

Ta vừa nói: “Hôm nay nắng to thật đấy, ma vật cũng trốn sạch.”

Huynh ấy lại nói tiếp: “Ừm, mùa xuân thật là đẹp.”

Làm cho ta nghẹn lời.

Sư huynh, huynh có muốn nói thêm gì nữa không?

Như vậy nhiều lần, chứng nói nhiều của ta cũng tự khỏi hẳn.

Thế là chúng ta im lặng suốt dọc đường.

Sư huynh lại cảm thấy kỳ lạ, huynh ấy hỏi ta: “Kiều Kiều, sao gần đây muội không nói chuyện?”

Ha ha, huynh đoán xem?

Nhưng ta không dám nói thế, chỉ ngập ngừng đáp: “Sợ nói nhiều làm sư huynh chán ghét.”

Không ngờ gương mặt đoan chính kia của huynh ấy lại lộ ra một nụ cười nhạt: “Sẽ không.”

Khoảnh khắc ấy, giống như băng tuyết tan rã, mầm xanh đâm chồi.

Rất lâu ta cũng chưa phục hồi lại tinh thần.

Sau khi lấy lại tinh thần, ta cũng bắt đầu kinh ngạc.

Đại sư huynh cười?

Ma quái, quá ma quái.

Trong môn phái, cho dù chó biết cười thì đại sư huynh cũng sẽ không cười, đó là sự thật hiển nhiên ở trong tông.

Cho nên, có phải đại sư huynh đã dính phải thứ gì không sạch sẽ trong bí cảnh Thiên Sương rồi không?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp