Chợt Thấy Sắc Trời

3


4 tuần

trướctiếp

3.

Nhưng từ sau hôm đó, đại sư huynh bắt đầu không thích hợp.

Lần này xuống núi vốn là cơ hội để ta đột phá Trúc Cơ, bước vào Kim Đan, đại sư huynh đi theo để bảo vệ cho ta.

Trên đường đi, ta phải không ngừng chiến đấu với ma vật để tìm cơ hội đột phá.

Bình thường, sư huynh đều đứng ở bên cạnh nhìn, nếu ta không gặp nguy hiểm thì huynh ấy sẽ không ra tay.

Mọi lần, khi ta và ma vật chiến đấu ba trăm hiệp, toàn thân đẫm máu, quay đầu lại thấy đại sư huynh vẫn đứng ở bên cạnh, áo trắng như tuyết, dáng vẻ lạnh nhạt.

Ta tức giận đến nỗi chém thêm mấy đao lên thi thể của ma vật.

Nhưng nếu muốn nền tảng tu vi vững chắc thì buộc phải trải qua quá trình gian khổ như này.

Chỉ là, gần đây, không biết đại sư huynh bị làm sao.

Ta vừa đánh nhau mới ma vật được hai chiêu, kiếm cũng vừa rút ra.

Huynh ấy đã dùng một chiêu để xử đẹp ma vật kia.

Bỏ lại ta đứng một mình trong gió, vẻ mặt ngơ ngác.

Đại sư huynh liếc mắt nhìn ta: “Thực lực ma vật này cao hơn muội.”

Đây không phải là nói nhảm sao?

Thực lực thấp hơn ta thì còn lịch luyện cái gì?

Nhưng ta còn có thể nói gì được, chỉ có thể chân thành nói: “Đa tạ sư huynh.”

Lông mi đại sư huynh run rẩy: “Không có gì.”

Có điều, khi việc này xảy ra đến lần thứ 8.

Ta nhìn trường kiếm đã rất lâu không được nhuốm máu kia.

Cảm thấy hơi cạn lời.

Ánh mắt đại sư huynh lướt qua người ta, trên mặt lại có vẻ chờ mong.

Sư huynh, huynh chờ mong cái khỉ gì?

Không phải huynh cho rằng ta sẽ cảm ơn huynh đấy chứ?

Sư huynh, huynh tỉnh táo lại đi.

Coi như ta xin huynh đó…

Thấy ánh mắt sư huynh vẫn còn rơi trên người ta, cuối cùng ta cũng cứng rắn nói: “Sư huynh, ở trong bí cảnh Thiên Sương, muội có chỗ nào đắc tội huynh à?”

Bí cảnh Thiên Sương chính là bí cảnh không đứng đắn.

Không biết sư huynh nhớ lại điều gì, vẻ mặt hơi cứng lại, mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác: “Chưa… từng…”

“Vì sao hỏi như vậy?”

Mũi kiếm của ta chỉ vào thi thể ma vật, nghiêng đầu nhìn huynh ấy: “Nếu chưa từng đắc tội, sao gần đây huynh lại cản trở việc tu hành của muội một cách trắng trợn như thế?”

Sư huynh cau mày lại: “Là lỗi của ta…”

Không phải nha, sư huynh, sao trông huynh lại tủi thân vậy hả?

Huynh tủi thân cái chó gì?

Nam nhân bây giờ đúng là khó chiều!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp