Tối hôm đó cô trở về vẫn trò chuyện với anh như ngày thường, nhắc nhở anh nên ăn uống tuân theo chế độ ăn uống mà bảo sĩ bảo cô liệt kê ra.
Dặn dò anh vài câu cũng bảo anh đi ngủ sớm, còn mình thì làm bài tập mà hôm trước còn chưa kịp hoàn thành.
Tầm vài tiếng sau đó Tịch Khương từ Tập Đoàn Tịch Thị trở về, dáng vẻ có chút mệt mỏi mà vào phòng bếp rót một cốc nước để uống, trùng hợp là khi đó nước trên phòng cô cũng hết, muốn đi xuống pha thêm một ly cà phê.
Nhìn thấy cô, Tịch Khương bỏ qua vẻ mệt mỏi, cười một cái, giọng châm chọc hỏi:’‘Chịu về rồi à?’’
Tịch Ngưng khẽ cười một cái:’‘Không muốn em về sao?’’
Tịch Khương cười đầy ẩn ý:’‘Em với Mộ Nghiêm có gì không? Từ hôm đi biển về tới giờ anh quên hỏi.’’
Vẻ mặt cô điềm tĩnh, khó hiểu hỏi:’‘Có gì là có gì? Em và anh ấy là bạn bè bình thường mà.’’
Tịch Ngưng nhìn anh trai mình:’‘Anh không tin à?’’
Tịch Khương trợn mắt nhìn cô, ngay lập tức phủ nhận:’‘Làm gì có! Thì anh chỉ hỏi cho chắc thôi.’’
‘‘Bạn bè với nhau, mệt thì ngủ dựa đầu vào nhau thôi chứ có sao đâu?’’
Tịch Ngưng nghe ra ý châm chọc của Tịch Khương, lườm anh ấy một cái
Tịch Ngưng đổ đá rồi đổ cà phê vào ly, quay đầu lạnh nhạt nói:’‘Anh cũng nên nghỉ ngơi sớm đi. Thức khuya coi chừng hói đầu không lấy được vợ đấy.’’
‘‘Này! Cái con bé này!’’
Tịch Khương còn đang định nói thêm vài câu gì đó đã thấy cô quay lưng đi lên lầu, lời đến bên môi cũng nuốt ngược trở lại vào bên trong.
Sáng hôm sau, tại trường Nhất Trung.
Sau mỗi tiết học thì sẽ có tầm mười phút giải lao tại chỗ hoặc được đi lấy nước và đi vệ sinh. Tịch Ngưng dành mấy phút này đi lượn một vòng quanh trường, bước chân vô cùng thong dong và thoái mái.
Đang đi trên dãy hành lang, đột nhiên Tịch Ngưng nghe thấy một tiêng gọi làm bước chân cô ngừng lại.
‘‘Tịch Ngưng.’’
Tịch Ngưng không xác định được tiếng gọi đó phát ra từ đâu, quay người nhìn xuống quanh nhưng đều kì lạ là không thấy bóng dáng của bất kì ai.
Hành lang lớp không một bóng người.
Nghĩ rằng là nghe lầm, đang định đi tiếp thì bóng dáng của thầy chủ nhiệm Lý xuất hiện tại trước cửa lớp.
Tịch Ngưng không chuẩn bị tâm lý gì, vừa nhìn tim đã giật thót lên một cái. Mặt mày hơi biến sắc.
Cô hỏi:’‘Thầy…thầy gọi em sao?’’
Thầy Lý nhìn chằm chằm cô:’‘Hôm qua em lại nghỉ.’’
Thầy Lý bực bội nói ra một câu, cô vừa mới tự ý nghỉ không rõ nguyên do nên mới bị phạt viết biên bản mà hôm qua lại nghỉ thêm một ngày, thầy Lý thật sự không có cách nào với cô. Tịch Ngưng dù đã có nói là chương trình mười một cô đã học hết hoàn toàn khi ở Mỹ, nhưng khi về đây cô vẫn phải học nghiêm túc trên ghế nhà trường, thấy cô im lặng nghe tưởng rằng cô đã hiểu, nào ngờ như đàn gảy tai trâu, một chút hối lỗi cũng không hề có.
Nhưng mà bù qua cũng đắp lại, vừa mới trong tuần trước cô tham gia đi thi học sinh giỏi cấp thành phố môn Sinh Học, xuất sắc đạt số điểm tuyệt đối với giải nhất cuộc thi, may ra còn có cái để mà xoa dịu tâm hồn của thầy Lý.
Thầy Lý nhìn cô, nhíu mày nói:’‘Thầy tìm em mãi không được, vào đây kí giúp thầy một số thông tin để chuẩn bị thi quốc tế.’’
Tịch Ngưng nhìn tấm lưng của thầy Lý, sau đó tuy hơi chần chừ nhưng vẫn bước vào lớp 12 Ban A.
Trong lớp đang ồn ào đột nhiên đồng thanh mà hưng phấn “ồ” lên một tiếng.
Thật ra họ từng nhìn thấy ảnh cô trên bảng xếp hạng toàn trường, ngang nhiên mà đứng đầu tất cả, nghe thấy tiếng ồn. Phó Mặc - người từng ghi nhận cô đi trễ cũng ngẩng đầu lên, thờ ơ nhìn cô gái đang đứng cạnh thầy Lý trên bục.
Phó Mặc có ấn tượng với cô là vì Tịch Ngưng rất hay vắng và đi trễ, có lần anh ấy đã nói với ban giám hiệu nhà trường nhưng họ lại ầm ờ cho qua, Phó Mặc vì thế mà có hảo cảm không tốt với cô, sau này mới biết rằng họ cho qua chuyện dễ dàng thế là vì cô là người con thứ hai của Tập Đoàn Tịch Thị trong lĩnh vực bất động sản rất có chỗ đứng tại Giang Lâm.
Còn nghe đâu đó nói rằng là vì cô có mặt trong kì thi quốc tế môn Sinh Học, đại diện nhà trường đi thi nên dù cô có học một buổi là vắng một buổi nhà trường cũng không trách mắng.
Càng thiên vị như thế anh ta càng thấy không công bằng.
Thật không biết là cô đàn em dưới khối này là đi học hay là đang đi chơi nữa.
Một chút tác phong nghiêm túc cũng không có.
Nhưng mà đột nhiên bây giờ anh ta nhìn thấy cô đứng trong lớp học của mình, suy nghĩ đó lại không còn chắc chắn rõ ràng, anh ta đã nhìn qua gương mặt cô, không thể phủ nhận là cô khá xinh đẹp, bộ dáng cũng điềm đạm mà bình tĩnh.
Một người như thế là một học sinh cá biệt sao?
Đợi đến khi Phó Mặc khôi phục lại tinh thần thì Tịch Ngưng đã rời đi trước ánh mắt phát sáng của đám đàn anh trong lớp. Hình ảnh cô gái ấy đã biến mất.
Phó Mặc nhíu mày, trầm tư một cái.
Bạn thân bên cạnh bây giờ mới để ý đến anh ấy, quan tâm hỏi:’‘Sao thế? Bài tập khó giải sao?’’
Phó Mặc cử động thân bút, lắc đầu rồi hờ hững nói:’‘Không có gì.’’
Phó Mặc cũng cảm nhận được một sự thay đổi kì lạ bên trong của mình, nhưng mà anh ta không thể giải thích được nó chính xác là cái gì.
Lúc này thầy Lý thở dài nói với lớp:’‘Con bé đó cũng từng thi môn Toán cấp toàn quốc môn của thầy, bây giờ lại thi môn Sinh học quốc tế. Học thì rất giỏi, nhưng được cái lại rất hay nghỉ học, nói mãi mà chẳng chịu nghe.’’
‘‘Thôi, lớp lấy bài mới ra học.’’
Cả lớp bắt đầu kêu la ầm ĩ lên:’‘Gì vậy thầy, mới giải lao có năm phút mà thầy.’’
Thầy Lý mở sách ra:’‘Cuối cấp rồi, cô cậu muốn thi trượt hết hay gì.’’
Trước dự kiên quyết của thầy Lý, mọi người không ai dám cãi lại.
…
Bắt đầu qua tháng sáu, thời tiết bây giờ không thoải mái hơn ngược lại còn trở nên nóng nực hơn rất nhiều, vừa gấp rút thi cuối kì vừa phải ôn thi quốc tế trong thời tiết khô hạn này thật sự là cực hình đối với cô.
Tịch Ngưng đã lớn lên ở Mỹ từ khi còn nhỏ, đã sớm quen cái lạnh của trời Tây, về đây không bao lâu cơ thể cô đã bắt đầu có vấn đề, cơ thể bắt đầu ửng đỏ và ngứa ngáy, khó chịu kinh khủng, khi Tịch Khương phát hiện em gái mình có gì đó không ổn đã ngay lập tức lái xe chở cô đến bệnh viện.
Kết quả là cô bị dị ứng với trời nóng, căn dặn về nhà uống thuốc đầy đủ, bật điều hoà và ăn uống cái gì đó mát trong người thì tình trạng cơ thể sẽ bình thường trở lại.
Khi đã lấy xong thuốc Tịch Khương cầm hoá đơn cùng cô đi thanh toán tiền thuốc rồi đi vào hầm đậu xe ngồi vào trong.
Tịch Ngưng mệt mỏi dựa vào lưng ghế:’‘Thật mệt mỏi, tại sao lại có nơi nóng nực như thế này cơ chứ.’’
Tịch Khương bật máy lạnh hạ xuống còn hai mươi độ, độ lạnh trong xe lập tức càng thổi mạnh hơn, thế mà như vậy Tịch Ngưng mới thoải mái nhắm mắt lại.
Tịch Khương ở bên cạnh nhìn cô mà run hết cả người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT