Khi Thương Mộ Nghiêm bước xuống nhà để ăn sáng thì bước chân anh khẽ khựng lại, lí do là vì giọng nói của ông bà nội Thương và cả Tịch Ngưng đang trò chuyện ở phòng khách truyền đến tai anh.
‘‘Tiểu Ngưng, cháu ăn một ít hoa quả đi.’’
‘‘Vâng, cháu cảm ơn ạ.’’
‘‘Con bé này, không biết lớn lên thế nào mà lại hợp mắt người đến thế chứ?’’
‘‘Tiểu Ngưng, có muốn chơi một ván nữa không?’’
Bà nội Thương nhíu mày nhai quả nho trong miệng:’‘Từ sáng đến giờ ông đã bảo con bé chơi bao nhiêu ván rồi? Không cảm thấy chán à?’’
Ông nội Thương hừ lạnh một cái, lẩm bẩm:’‘Làm cái gì cũng càm ràm!’’
Khi Thương Mộ Nghiêm lẳng lặng đi đến đứng sau lưng cô thì đã nghe thấy cuộc cãi vả như cơm bữa của ông bà mình, nên cũng không có phản ứng gì, bước đến ngồi cạnh Tịch Ngưng.
Khoé mắt bà nội Thương thấy dáng người cao lớn quen thuộc của anh mới chịu ngừng động tác gằn co với ông nội Thương lại, như nghĩ ra cái gì đó mà quay sang nhìn anh:’‘Tiểu Nghiêm, hôm nay cháu xin nghỉ đi, dẫn Tiểu Ngưng đi một vòng Thành Châu để con bé tham quan.’’
Tịch Ngưng nghe câu này trong lòng như có trái bơm vừa nổ ra một phát, hoảng loạn rồi từ chối:’‘Bà ơi không cần đâu ạ! Không cần phiền phức đến thế đâu ạ?’’
Anh nhìn cô, cất giọng hờ hững:’‘Muốn đi không?’’
Tịch Ngưng ngơ ngác nhìn qua anh, đang trong lúc nhíu mày chưa kịp nói gì thì Triệu Quản Gia đã cung kính mời mọi người dùng bữa sáng.
Tịch Ngưng tối hôm qua còn nhắn cho anh nói rằng là cô sẽ về ngay sáng hôm sau, khi đó anh cũng đã đồng ý, thế mà bây giờ là sao đây?
Tịch Ngưng dìu bà nội Thương từ từ vào phòng ăn, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh.
Bữa sáng được chuẩn bị đầy đủ các chất, từ chất đạm đến chất sơ đều có đủ, nhưng phần lớn đồ ăn sẽ thiên về chất đạm bạc vì ông bà nội Thương đã có tuổi trong người.
Bà nội Thương nhìn cô, bất giác nở nụ cười:’‘Cháu ăn tự nhiên vào! Tuổi cháu bây giờ phải ăn nhiều thứ có chất dinh dưỡng, đừng có coi trọng dáng vóc quá, ăn ít có khi lại mang thêm bệnh trong người,’’
Tịch Ngưng cười lộ ra đôi mắt sáng lấp lánh như sao:’‘Vâng, cháu sẽ tự nhiên ạ.’’
Bà nội Thương thật sự rất có hảo cảm với cô, hài lòng mà liên tục gật đầu, trong giọng nói đan xem với tiếng cười vui vẻ:’‘Sau này rảnh cứ ghé sang đây chơi. Ông bà già rồi, có cháu đến bầu bạn cũng tốt.’’
Tịch Ngưng nhìn bà rồi gật đầu, nghiêm túc nói:’‘Vâng ạ, nếu cháu đến Thành Châu chắc chắn sẽ đến đây chơi với ông bà.’’
Đến khi cô phát hiện ánh mắt anh giật mình một cái, còn tưởng rằng mình đã nói gì không đúng, lo lắng hạ thấp giọng hỏi:’‘Sao thế? Em nói gì không phải ạ?’’
Anh nhìn cô không đáp, thấy ông bà nội đã động đũa anh cũng bắt đầu động đũa gắp đồ ăn.
Trên bàn ăn có dĩa tôm sốt cà chua rất ngon, nhưng nó lại đặt ngay bên cạnh ông nội Thương, ông ấy ngồi vào vị trí trung tâm bàn ăn, bên trái là bà nội Thương, bên phải là anh, cô lại ngồi cạnh anh, ngay vị trí xa nhất.
Cô dù sao cũng là khách, nói tự nhiên là để cho bà nội Thương vui vẻ, chứ cô thật sự rất ngại, nhìn dĩa đồ ăn mà cắn môi thở dài thườn thượt gắp một bông cải luộc lên ăn để vơi đi cơn thèm.
Thương Mộ Nghiêm để ý ánh mắt cô, nhìn vẻ mặt muốn ăn mà lại không thể ăn của cô lại vô cùng đáng yêu, khi chỉ có hai người ăn cùng nhau Tịch Ngưng ăn rất tự nhiên, hai má khi đó lúc nào cũng căng tròn lên, bây giờ ăn uống lại điềm đạm hơn rất nhiều, nhìn…lại có chút không quen.
Thương Mộ Nghiêm nâng tay, cầm dĩa tôm đặt ngay bên cạnh cô.
Tịch Ngưng nhìn dĩa cô, thoáng nhìn lên anh.
Thương Mộ Nghiêm cúi đầu, nói nhỏ vào tai cô:’‘Ăn nhiều một chút, tốt nhất là ăn một lượt mười con.’’
Tịch Ngưng căm phẫn nhìn lên anh, nét mặt cô tức giận lại không được gì, tâm trạng anh đột nhiên tốt lên khi nhìn nét mặt cô.
Môi khẽ cong lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Bà nội Thương vốn không quá để ý đến anh và cô, nhưng khi anh đem dĩa tôm đặt gần với cô thì bà đã để ý đến mọi hành động của họ.
Khi thấy nụ cười của cháu trai dành cho người mà mình “không thích” kia, bà thật sự kinh ngạc, huých khuỷu tay ông nội Thương.
Ông nội Thương nhìn lên, cũng thấy nét mặt dịu dàng ẩn ý cười của Thương Mộ Nghiêm nhưng vẫn im lặng không lên tiếng.
Kết thúc bữa ăn Tịch Ngưng và Thương Mộ Nghiêm rời đi ngay không lâu sau đó, anh thế mà thật sự chở cô lượn vài vòng ở Thành Châu, bây giờ là buổi sáng, cô có thể nhìn thấy được toàn cảnh một cách tổng quát.
Từ khi về Trung Quốc đến giờ cô chưa đến một thành phố nào mà có hệ thống đường lộ nhiều và tiên tiến đến thế này, lại nhìn qua những toà nhà cao tầng kia, những toà chung cư, những toà tập đoàn, thật sự nhiều đến đếm không hết được.
Nơi này thật sự quá giàu rồi!
‘‘Anh Mộ Nghiêm, anh có lạc đường ở đây lần nào chưa?’’
Thương Mộ Nghiêm tập trung lại xe, mắt nhìn thẳng phía trước, lạnh nhạt đáp:’‘Chưa.’’
Tịch Ngưng cảm thán:’‘Quả nhiên là anh Mộ Nghiêm, may là em không tự lái xe đến đây, nếu không là sẽ lạc đường mất rồi.’’
Qua một khúc cua đi qua một con đường khác, lúc này Thương Mộ Nghiêm hỏi cô:’‘Bao giờ em thi?’’
Tịch Ngưng nhíu mày suy nghĩ lời anh nói:’‘Ý anh Là cuộc thi quốc tế sao?’’
‘‘Ừ.’’ Anh đáp.
‘‘Tận cuối tháng sáu. Bây giờ chỉ mới tháng năm thôi, nhưng mà cũng sắp đến lúc đó rồi.’’
Anh nhìn bộ dáng vừa nhắc đến lại trở nên hưng phấn của cô khẽ nhíu mày:’‘Rất nôn nóng sao?’’
Tịch Ngưng nhìn sang anh, khoé môi cong lên cười một cái, giọng điệu rất ẩm ý mà nghi vấn hỏi:’‘Em nôn nóng, anh có nôn nóng theo không?’’
Sắc mặt anh không thay đổi, giọng trầm trầm đáp:’‘Anh vì sao phải nôn nóng?’’
Tịch Ngưng nhìn anh thật lâu, sau đó diễn một nét vô cùng giả tạo ra:’‘Đúng rồi nhỉ! Là em hiểu lầm anh rồi, anh Mộ Nghiêm làm gì quan tâm đến chuyện cá nhân của em bao giờ.’’
Bất giác khi nghe đến lời này anh lại hơi trầm tư, liếc đưa mắt nhìn cô.
Tịch Ngưng cười:’‘Em nói gì không đúng nữa sao? Anh để ý đến em sao? Quan tâm em sao?’’
Anh nhìn cô vài giây, hơi mất tự nhiên lắc đầu rồi bình tĩnh đáp một chữ:’‘Không.’’
Tịch Ngưng nhìn vành tai anh, nó đỏ lên một cách bất thường.
Tầm hơn chín giờ Tịch Ngưng đến sân bay quốc tế Thành Châu, nhưng vì tối hôm qua cô có hơi mệt nên quên mất phải đặt vé máy bay trước, thế là khi Thương Mộ Nghiêm hỏi giấy tờ cô đâu thì cô liền bảo mình vẫn chưa đặt vé.
Không nói hai lời Thương Mộ Nghiêm bảo cô đến căn tin gần đó mà ngồi nghỉ ngơi đợi anh quay lại, thế là Thương Mộ Nghiêm cầm giấy tờ cô quay người rời đi, đến khi anh quay lại là mười phút sau.
Tịch Ngưng và anh ngồi ngay bên cạnh nhau, khoé môi Tịch Ngưng không hiểu gì sao mà rất muốn cong lên cười. Dù cô đã không ít lần ngồi bên cạnh anh nhưng lần nào cũng đều cho cô một cảm giác rất rất kích thích và vui sướng trong người.
Mùi hương thơm trên người anh tươi mát cứ nhè nhạt lại có sự hấp dẫn kinh người, càng ngửi càng thấy thích hơn.
Ngồi được tầm ba mươi phút thì loa thông báo đã nhắc nhở sắp đến chuyến bay nội địa từ Thành Châu đến Giang Lâm.
Lúc này Tịch Ngưng mới trưng gương mặt buồn rười rượi mà thở dài một cái.
Tiếc nuối vô cùng.
Thương Mộ Nghiêm nhạy bén phát hiện ra tâm trạng cô có gì đó không đúng, cụp mắt nhìn cô:’‘Sao thế?’’
Tịch Ngưng giơ tay lên chỉ ra ngoài cửa kính trong căn tin:’‘Anh nhìn đi…’’
Nhìn nét mặt nghiêm trọng lại lo lắng đó của cô anh trong vô thức thật sự nhìn về hướng cô chỉ.
Bên ngoài cửa kính vô cùng bình thường, trời xanh mây trắng, không có gì bất thường.
Thương Mộ Nghiêm nhíu mày suy nghĩ, biết rằng Tịch Ngưng đã lừa anh.
Vừa mới quay mặt định nhìn lại cô thì bên má anh truyền tới một tiếng “chụt” khe khẽ, có thứ gì đó mềm mại nhẹ lướt qua gò má anh.
Toàn thân anh ngay lập tức căng chặt, hoảng hốt đưa mắt nhìn cô.
Ngược lại là Tịch Ngưng, không biết cô đã đứng lên từ bao giờ, nở nụ cười sảng khoái, đến cả má lún đồng tiền cũng xuất hiện rõ ràng, cả gương mặt đều cười đến ngọt ngào.
Cô kiềm nụ cười rồi nói:’‘Thật ra không có gì cả.’’
Thương Mộ Nghiêm không nghe được lời cô nói, phản ứng chậm mất nửa giây, đầu óc quay cuồng đến choáng váng, nơi môi cô vừa chạm qua…nóng đến mức ngứa ngáy.
Tịch Ngưng vội đeo balo lên, vừa chạy vừa quay đầu vẫy tay với anh.
Thương Mộ Nghiêm lúc này mới bừng tỉnh, nhìn cô rồi nhíu mày:’‘Cẩn thận.’’
Choang.
Thương Mộ Nghiêm thở dài một cái.
Tịch Ngưng rít lên một tiếng, dùng tay xoa xoa trán nơi mình vừa đụng vào cây cột, xoay đầu nhìn anh cười ngốc nghếch rồi ra dấu như mình không sao, vẫy tay với anh lần nữa rồi lại chạy nhanh vào trong cánh cửa tiến đến lối vào khoang máy bay, giống như sợ bị anh bắt lại mà tính sổ vụ hôn lén anh vậy.
Đến khi máy bay đã cất cánh, anh vẫn thất thần ngồi trên sofa đó.
Bên má vẫn còn cảm giác mềm mại từ đôi môi cô, vành tai Thương Mộ Nghiêm nhiễm sắc hồng.
Đáy lòng anh truyền đến một cảm xúc lạ lẫm, trái tim thường ngày vốn khó kiểm soát trước cô nay lại không thể bình ổn lại được.
Càng bình tĩnh, đầu óc càng nhớ lại.
Càng nhớ lại, trái tim càng dao động kịch liệt.
Cô gái đó…thật sự hôn má anh.
Thật là không biết xấu hổ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT