Buổi tối hôm nay, Thẩm Như Như đang ăn cơm ở nhà ăn thì tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên. Cô cầm lên nhìn thì thấy số điện thoại của Châu Ý.
Cô bắt máy, còn chưa kịp nói lời nào thì đầu máy bên kia đã truyền đến tiếng hò hét đầy kích động: “Thẩm Như Như! Bà chủ Thẩm! Chúng ta đoạt giải rồi!”
Lỗ tai của Thẩm Như Như bị chấn động, cô yên lặng để điện thoại ra xa một chút, đợi đầu dây bên kia bình tĩnh lại mới lại gần micro nói: “Cậu đạt giải gì mà lại kích động như vậy?”
Châu Ý hưng phấn nói: “Ôi chao! Không phải ông nội của tớ mang hoa lan của cậu đi tham gia triển lãm hoa tươi quốc tế ở nước X sao, tớ vừa nhận được tin tức là ngày hôm qua đã giành được vài giải thưởng”
Thẩm Như Như nghe vậy cũng cảm thấy cực kỳ vui vẻ, hoa do cô tự mình chăm sóc đã được mọi người công nhận, loại cảm giác thỏa mãn đó không giống những lúc bình thường, cô cười nói cảm ơn: “Tớ còn phải cảm ơn ông nội của cậu, nếu không có ông ấy thì hoa của tớ cũng không có cơ hội tham gia triển lãm lần này”
Châu Ý: “Ây da, chuyện đó có là gì! Là vàng thì sẽ sáng, huống hồ bây giờ danh tiếng của Huyền Thiên Quan lớn như vậy, các bạn học còn thường xuyên thảo luận trên diễn đàn đó, hiện tại cậu đang là người phát triển nhất trong lớp chúng ta, sau này sẽ càng tốt hơn, người phát hiện vàng cũng sẽ càng ngày càng nhiều, tớ chỉ phát hiện sớm hơn bọn họ một chút thôi. Đúng rồi, ông nội của tớ nói rằng có nhiều người nước ngoài tìm ông ấy hỏi về nguồn gốc của hoa lan, ông ấy đã cho họ biết địa chỉ cửa hàng của cậu, có khi Kính Hoa Duyên sẽ có cơ hội vươn tầm quốc tế đó.
Thẩm Như Như cảm ơn những lời tốt đẹp của anh ấy, hai người nói chuyện thêm một lát mới tắt điện thoại. Buổi chiều ngày hôm đó, đúng như dự đoán, có mấy người ngoại quốc lớn tuổi tìm đến Kính Hoa Duyên. Bọn họ giống hệt với mấy người ông Châu, vừa bước vào đã đi đến chỗ giàn hoa ngắm nghía, bọn họ xem từng chậu hoa một, thỉnh thoảng lại dùng tiếng Anh trao đổi, dáng vẻ vô cùng kinh ngạc.
Thẩm Như Như nghe thấy những lời khen của bọn họ, thầm nghĩ nếu lúc trước mình không đến thị trấn Mộ Nguyên mở đạo quan, mà mở một cửa hàng hoa ở thành phố S thì cũng sẽ thành công. Nhưng mà nếu như vậy thì cô sẽ không thể gặp được Từ Dẫn Châu, cô trầm tư suy nghĩ đến thất thần, vẫn cảm thấy cuộc sống như hiện tại sẽ khiến cô cảm thấy vui vẻ hơn.
Nhóm người lớn tuổi quan sát tỉ mỉ toàn bộ cửa hàng, một người trẻ nhất trong đó đi đến quầy và đưa danh thiếp cho cô và hỏi: “Xin chào, tôi là quản lý thu mua của tập đoàn Tiên Hoa tại nước Y, xin hỏi những chậu hoa này đều do cô chăm sóc sao?”
Tiếng Trung khá lưu loát.
Thẩm Như Như có chút bất ngờ, cô cầm danh thiếp lên nhìn lướt qua và gật đầu cười nói: “Đúng vậy, đều là do tôi chăm sóc, các ông thích chúng không?”
“Tốt quá rồi, nói thật một câu, tất cả thực vật ở đây đều khiến người ta say mê. Mọi người vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ nhìn cô: “Cô đúng là con cưng của thiên nhiên, thiên phú kinh người. Tôi hy vọng có thể mời cô đến cơ sở gieo trồng của tập đoàn Tiên Hoa, những cây hoa ở đó cần có một nhân tài như cô chăm sóc” Thẩm Như Như cười cười, từ chối nói: “Xin lỗi, tôi rất thích nơi này, tạm thời không có ý định rời đi?
Hermann bị Thẩm Như Như từ chối thẳng thừng cũng không nản lòng, trong mắt ông ta, thiên tài đều có tính cách và cá tính, lập tức đồng ý mới khác thường, ông ta cười gật đầu: “Ồ, tôi có thể hiểu sự lựa chọn của cô, nhưng mà tôi tin rằng nếu cô đến cơ sở gieo trồng thì sẽ rất thích nơi đó, đó là thế giới của những loài hoa. Nếu cô đổi ý thì hãy liên lạc với tôi, lúc nào chúng tôi cũng chào đón cô”
Mấy người da trắng lớn tuổi càn quét cửa hàng một lượt, cuối cùng mỗi người ôm ít nhất hai chậu hoa rời khỏi. Khi thanh toán tiền, bọn họ luôn miệng cảm thán giá cả ở thị trấn Mộ Nguyên quá thấp, nhân tiện hỏi Thẩm Như Như ở đây có chỗ nào đáng để tham quan không, họ dự định sẽ sống ở đây một thời gian, lý do ở lại đây là gì thì không cần nói mọi người cũng biết. Không đào được góc tường, sao có thể đi một cách đơn giản như vậy, bọn họ đi một chuyến xa như vậy cũng không hề dễ dàng.
Thẩm Như Như đề cử đạo quan của mình và một số quán cơm nông gia nổi tiếng ở phố cổ, còn có một số tòa nhà cổ đang được thực hiện xanh hóa trong thị trấn, tất cả đều đang phát triển tốt, có thể đi dạo một chút. Những người da trắng này chưa bao giờ tiếp xúc với văn hóa Đạo giáo Trung Quốc, sau khi nghe nói ở bên cạnh là một đạo quan vô cùng linh nghiệm, bọn họ đều cảm thấy rất mới mẻ, lập tức quyết định đến xem. Bọn họ hỏi Thẩm Như Như những điều cần chú ý khi đến thăm quan đạo quan, sau đó gửi chậu hoa ở Kính Hoa Duyên và đi đến đó, chuẩn bị đến Huyền Thiên Quan thắp hương.
Thấy bọn họ thật sự cảm thấy hứng thú nên Thẩm Như Như đã bảo Mạch Mạch gọi Vưu Nhất đến, để Vưu Nhất đưa bọn họ vào và giải thích cho bọn họ.
Lúc này, Vưu Nhất đang dựa vào chiếc ghế mây dưới giàn hoa, làm tư thế cá chết. Luyện tập bùa chú cả ngày khiến cậu ấy mệt sắp chết rồi, còn đau đầu hơn cả học luận văn, vừa nghe thấy tin mình sẽ đi làm hướng dẫn viên du lịch cho người nước ngoài, cậu ấy lập tức bật dậy khỏi ghế mây rồi ôm vai Mạch Mạch đi ra ngoài: “Đi thôi, đi thôi, ra ngoài hít thở không khí, năm đó thi lên thạc sĩ cũng không khắc khổ như vậy, mệt chết tôi rồi.
Nhìn thấy mấy ông lão người nước ngoài đang chờ trong cửa hàng, Vưu Nhất tiến lên chào hỏi nhiệt tình, dùng tiếng anh lưu loát tự giới thiệu bản thân, sau đó đưa mọi người đến trước cửa đạo quan. Cậu ấy vừa đi vừa giới thiệu nguồn gốc tên gọi của Huyền Thiên Quan và địa vị của Vô Lượng Tổ Sư trong Đạo giáo. Vưu Nhất học nghiên cứu tôn giáo, lại đi theo cha mình đi xem phong thủy cho rất nhiều người nước ngoài, vì vậy cậu ấy rất rõ cách giao tiếp với người nước ngoài về kiến thức trong lĩnh vực này, dọa cho mấy ông lão liên tục kinh ngạc cảm thán.
Trước cửa vào chính điện của Huyền Thiên Quan có một hàng dài người đang xếp hàng, các khách hành hương đều chờ đợi để vào bái Vô Lượng Tổ Sư. Trong đội ngũ xếp hàng có người ở đủ mọi lứa tuổi, từ đứa nhỏ tám tuổi đến cụ già tám mươi, khoảng cách vô cùng lớn. Vưu Nhất đưa nhóm người Hermann đến xếp hàng cùng nhau đợi, đồng thời sử dụng tiếng Anh tiếp tục giới thiệu về các thành viên và công việc hiện tại của Huyền Thiên Quan, tập trung chủ yếu vào hai mặt hàng chính là bùa chú và đạo tràng, nhân tiện còn đề cập đến doanh số một chút.
Đạo tràng: nơi làm phép của thầy tu hay đạo sĩ.
Các ông cụ không hiểu ý nghĩa thực sự của bùa chú và đạo tràng, nhưng bọn họ rất nhạy cảm với doanh số bán hàng, khi nghe tin việc kinh doanh của đạo quan này tốt như vậy, Thẩm Như Như còn là bà chủ lớn đứng phía sau, lập tức hiểu rằng kế hoạch đào góc tường của bọn họ lần này sợ là đã thất bại lần này.
Mấy ông lão nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhún vai, Vưu Nhất vẫn còn đang nhiệt tình giới thiệu, đang định giới thiệu về hiệu quả của mấy loại bùa chú chiêu bài trong quan thì mấy bác gái xếp hàng ở phía trước không biết vì sao đột nhiên phá lên cười, nội dung trong cuộc nói chuyện của các bác gái đã thu hút sự chú ý của nhóm người nước ngoài, Vưu Nhất thấy vậy cũng lập tức ngừng giải thích và tiến lên lắng nghe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT