Nhưng mà dù sao đây cũng là tâm ý của ông cụ Dư, cô cười nói cảm ơn: “Đạo hữu, ngài trở về thay tôi cảm ơn ông Dư, đây là bùa do tôi vẽ, cách sử dụng đều được ghi ở bên trong, chỉ là một chút tâm ý, hy vọng ông Dư sẽ thích”

Cô vừa nói vừa lấy hai chiếc túi phúc đưa cho ông chú trung niên, bên trong có hai lá ‘bùa ích khí và hai lá ‘bùa tịnh thủy, một chiếc túi đưa cho ông chú trung niên, chiếc còn lại đưa cho ông cụ Dư.

Ông chú trung niên khách sáo từ chối nói: “Thẩm quan chủ không cần khách sáo, vô công bất thụ lộc, thứ này cô vẫn nên cất đi thôi.

Vô công bất thụ lộc: Nghĩa là không có công sức gì hết thì không dám nhận bổng lộc. Câu này dùng để từ chối khi không biết vì sao lại được nhận thứ gì đó.

Ông ta nói lời khách sáo nhưng biểu cảm lại vô cùng lạnh lùng, trong mắt ẩn chứa vẻ khinh thường, ông ta hoàn toàn không hiểu vì sao ông cụ Dư lại muốn cho Thẩm Như Như thể diện như vậy, muốn cảm ơn cô thì tặng một vài thứ là được, vậy mà con bắt ông ta tự mình tới đây, lại còn tặng cả chén Tam Thanh.

Dù như thế nào thì Huyền Thiên Quan cũng chỉ là một đạo quan nhỏ mới xuất hiện, mặc dù nửa năm nay càng ngày càng nổi danh, thu hút không ít tín đồ, nhưng mà ở trong mắt những người ở các đạo quan lâu đời thì vẫn có chút không cùng đẳng cấp. Nó giống như khoảng cách giữa minh tinh và những người nổi tiếng trên mạng vậy.

“Vậy ngài uống ly trà rồi đi. Thẩm Như Như cười cười, sắc mặt cũng không thay đổi, cô đặt túi phúc lên bàn rồi quay đầu lại gọi Linh Khê: “Cậu đi pha một ấm trà đi Linh Khê đáp một tiếng rồi tung tăng chạy đi pha trà.

Ông chú trung niên nhìn Linh Khê chạy đi, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, ông ta hỏi: “Đạo sĩ trẻ này tên là gì? Tôi thấy cậu ta rất quen.

Lúc này, Tuệ Trí từ bên ngoài trở về, hôm nay trời chưa sáng anh ấy đã ra ngoài làm pháp sự cho người ta, hiện giờ anh ấy chào giá rất cao, nhưng người tìm đến anh ấy còn nhiều hơn so với trước đây, mọi người đều tin tưởng anh ấy. Tuệ Trí xách một chiếc hòm bước vào sân sau, thấy mọi người đang tụ tập dưới giàn hoa, anh ấy tiến lại gần hỏi: “Mọi người tập trung ở đây làm gì vậy?”

Ông chú trung niên vừa nhìn thấy Tuệ Trí liền kinh ngạc: “Tuệ Trí đại sư, sao ngài lại ở đây?”

Tuệ Trí nhất thời không nhận ra ông ta, sau khi suy nghĩ cẩn thận mới phản ứng lại, nói: “Ông không phải Phất Xuân bên cạnh ông cụ Dư sao, tại sao lại chạy đến Huyền Thiên Quan của chúng tôi vậy? Danh tiếng của đạo quan của chúng tôi đã truyền đến chỗ ông cụ Dư rồi ư?”

Phất Xuân có chút khó hiểu, lúng túng nói: “Không phải, tôi thay ông cụ Dư đến tặng đồ, Thẩm quan chủ đã kịp thời ngăn cản cậu Dư gây họa, ông cụ Dư rất cảm kích”

“Ồ…” Tuệ Trí cũng có chút hiểu biết đối với chiến tích huy hoàng của Dư Ma Tử, anh ấy cười nói: “Vậy đúng là nên cảm ơn quan chủ của chúng tôi, quan chủ tốt bụng nên không bổ hắn ta một kiếm, nếu không sợ rằng giờ này hắn ta đã bị âm sai bắt đi tra tấn rồi” Thẩm Như Như mím môi cười nhẹ, nhìn qua rất đơn thuần và dịu dàng.

Phất Xuân toát mồ hôi lạnh, không khỏi liếc mắt nhìn Thẩm Như Như, Tuệ Trí là đại sư Đạo pháp của Tam Thanh Cung ở thành phố B, cũng nổi tiếng như Tuệ Thần, có địa vị rất cao ở Hiệp hội Đạo giáo, rất được người khác kính trọng. Lời của Tuệ Trí rất có trọng lượng, Phất Xuân không dám kiêu ngạo ở trước mặt anh ấy, nghe anh ấy nói như vậy cũng không dám lộ ra chút không vui nào, nhưng mà trong lòng vẫn không nhịn được mà lẩm bẩm.

Linh Khê bưng ấm trà tới và rót trà cho Phất Xuân, đám người lập tức giải tán nhường ra chỗ trên chiếc bàn đá, hương trà thoang thoảng từ từ lan tỏa.

Phất Xuân không cho là đúng, ông ta đi theo ông cụ Dư đã mấy chục năm, có loại trà ngon nào chưa từng uống.

Ông ta nâng chén trà lên ngửi, một mùi thơm mát chậm rãi tràn vào phổi, khiến người ta rất thoải mái, trên mặt ông ta lộ ra vẻ kinh ngạc, cúi đầu nhấp một ngụm trà, sau đó lập tức mở to hai mắt: “Trà này… Dùng nước không bình thường để pha.

Linh Khê cười nói: “Đương nhiên rồi, nước của chúng tôi đã được tinh lọc bằng bùa tinh lọc, chắc chắn là ngon.

Cuối cùng Phất Xuân cũng phản ứng lại, bản thân bị người ta lặng lẽ thắng một nước cờ, ông ta lại nhìn về phía Thẩm Như Như, vẻ khinh thường trong mắt đã biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc: “Bùa chú của Thẩm quan chủ đúng là không tầm thường”

Tuệ Trí ngạc nhiên nói: “Lần trước ông không tham dự Hội nghị giao lưu Đạo pháp sao? Khi đó quan chủ của chúng tôi ra tay, nghe nói bùa dẫn lôi tạo thành sấm sét, làm mất tín hiệu toàn bộ thành phố B

Cách vài bữa, Vưu Nhất lại quảng cáo phong thái của Thẩm Như Như tại Hội nghị giao lưu Đạo pháp, chuyện này ở trong quan không có ai là không biết, không có ai là không hiểu.

Phất Xuân càng thêm kinh ngạc, do dự nói: “Thẩm quan chủ cũng tham gia sao? Khi đó tôi có chút việc nên không đi cùng ông cụ Dư…”

Thẩm Như Như lúc này mới hiểu rằng người này đang làm việc bên cạnh ông cụ Dư, không phải đạo sĩ chính quy, hôm nay đơn thuần là cầm lông gà làm lệnh tiễn để thị uy. Cô lại đưa túi phúc cho ông ta, nhờ ông ta mang về đưa cho ông cụ Dư.

Lần này Phất Xuân không từ chối, không nói hai lời đã nhận lấy, sau đó nhanh chóng tìm lý do rời khỏi Huyền Thiên Quan.

Từ khi Thẩm Như Như nhận được chén Tam Thanh, Bách Lý Vô Thù không còn tâm trí luyện kiếm, ngày nào cũng ôm chén rượu ngồi dưới giàn hoa uống rượu, biến thành một con ma men.

Anh ta uống một mình còn chưa đủ, nhất định phải lôi kéo Từ Dẫn Châu và Vưu Nhất uống với mình, ba người uống đến say mèm và ngủ quên dưới giàn hoa. Từ dẫn Châu còn tạm ổn, im lặng ngủ trên bàn đá, Vưu Nhất và Bách Lý Vô Thù thì buông thả hơn nhiều, hai người họ trực tiếp nằm dưới đất, Vưu Nhất còn vừa ngáy vừa nói mớ, đã bị Linh Khê quay ba G video lịch sử đen tối.

Mới đầu Thẩm Như Như rất phản đối, nhưng sau đó phát hiện rượu Tam Thanh không có hại đối với cơ thể và không có mùi rượu nên cũng không quản bọn họ.

Mùa hè là mùa du lịch cao điểm, hầu như ngày nào phố cổ cũng tấp nập người qua lại. Hương khói của đền Huyền Thiên Quan cực kỳ thịnh vượng, khách hành hương ở nơi khác đến cầu bùa bái thần nối liền không dứt. Vị phụ huynh lần trước định tặng biểu ngữ cho đạo quan đã trở thành fan cứng của Huyền Thiên Quan, chỉ cần có phóng viên hỏi ông ấy cách giáo dục con trở thành Trạng Nguyên, ông ấy lập tức nhắc đến Huyền Thiên Quan và ‘bùa tĩnh tâm, điều này khiến cho học sinh thi đại học và phụ huynh học sinh trên cả nước hiện nay biết rằng có một đạo quan như vậy.

Vì vậy, một số phụ huynh tương đối tin vào thuyết thần linh đã tranh thủ kỳ nghỉ hè để đưa con đến Huyền Thiên Quan thắp hương và mua ‘bùa tĩnh tâm. Sau đó, một số lượng lớn phụ nữ trẻ và rất nhiều phụ huynh đã trở thành khách quen của Huyền Thiên Quan.

Có lẽ là nhận thấy vai trò quan trọng của Huyền Thiên Quan đối với sự phát triển của ngành du lịch thị trấn Mộ Nguyên, cục du lịch đã đặc biệt cấp cho Huyền Thiên Quan một tờ giấy chứng nhận vinh dự, nội dung bên trong là: Điểm du lịch cấp thành phố.

Cục du lịch vừa hành động thì các cục khác cũng làm theo, điển hình như các điểm truyền bá văn hóa tín ngưỡng cấp tỉnh, điểm trình diễn kiến trúc dân tộc cấp tỉnh… Chiêm Hạc đại diện cho đạo quan đi lãnh giấy chứng nhận, sau đó đóng khung treo lên bức tường ngoài cổng đạo quan, cả một hàng trông rất giống nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play