1
Chiêm Thù Hạc khóc không ra hơi, hai mắt sưng đỏ.
Thôi Dĩnh không thúc giục cũng không nói gì cả, chỉ ôm rồi hôn hôn mặt cậu. Một lúc lâu sau Chiêm Thù Hạc mới bình tĩnh lại, không khỏi cảm thấy xấu hổ nên liền chui vào lòng Thôi Dĩnh dụi dụi rồi vùi mặt bên cổ hắn.
Thôi Dĩnh thấy cậu không khóc nữa thì mới lên tiếng: “Những điều em nói đều là Thất gia, nhưng mấy năm nay người ở bên cạnh tôi là Chiêm Thù Hạc.”
“Em ngoan ngoãn cũng được, cáu kỉnh cũng được.” Hơi thở ấm áp của Thôi Dĩnh vấn vít bên tai Chiêm Thù Hạc, môi hắn lưu lại ở vành tai non mịn của cậu một chuỗi hôn, “Tôi chỉ biết là tôi sẽ không để em đi nữa, dù em có ra sao thì tôi vẫn mong rằng em sẽ luôn ở bên cạnh tôi, như vậy là đủ rồi.”
“Mấy năm nay em đã làm rất nhiều điều vì tôi, bất kể là với thân phận Thất gia hay là Chiêm Thù Hạc.” Thôi Dĩnh nâng mặt cậu lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt vẫn còn rưng rưng của cậu rồi cẩn thận hôn nhẹ mí mắt hơi mỏng. Chiêm Thù Hạc không nhịn được chớp chớp mắt, lông mi mảnh dài khẽ lướt qua môi hắn mang theo chút rộn rạo, “Tôi muốn cùng em trải qua mỗi ngày, dù là ngày nắng hay ngày mưa.”
Vòng ôm của Thôi Dĩnh siết chặt hơn: “Tôi muốn nghe em đàn Chopin cả đời.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT