Chăn đệm trên giường đã bị Ôn Quốc Phú dọn đi từ lâu, chỉ còn duy nhất ván giường phủ một tầng bụi dày.
“Ai nha, giữa trưa còn không để yên cho người ta nữa, Ôn Tiểu Sơn, mau đi xem thử đi.”
Có chuyện gì xảy ra cũng mặc kệ, trong lòng Vương Cúc Hoa vốn đã không vui, khó khăn lắm mới có tâm trạng nghỉ ngơi một lát nên lười không muốn xuống giường.
Ôn Tiểu Sơn nghe thấy cũng có hơi không kiên nhẫn, chỉ “ừ” một tiếng đi ra cửa, vừa thấy người đến là Ôn Khả Hân ngay lập tức mừng rỡ.
“Chị, em biết là chị vẫn rất thương em mà, chắc điện thoại bên chỗ chị xảy ra vấn đề rồi, đổi một chỗ khác gọi đến là được, làm gì còn mất công tới đây một chuyến.”
Cơn buồn ngủ của Vương Cúc Hoa cũng biến mất lập tức, hai ba bước đi ra:" Ôn Khả Hân còn dám trở về hả!"
Ôn Khả Hân dừng động tác lục tủ, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ nhìn Vương Cúc Hoa: “Tôi làm người chính đáng, không làm việc trái với lương tâm, tuy nhiên có một số kẻ lại không như vậy, giả vờ làm người tốt nhưng lại ăn bánh bao nhân thịt người đấy, đó mới là cái loại không biết xấu hổ, không phải cô quên rồi đấy chứ Vương Cúc Hoa, nếu không tôi giúp cô nhớ lại một chút thì sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT