Tôi Là Chủ Nông Trường Ở Tinh Tế

Chương 13: Lần đầu tiên được ôm công chúa


1 tháng

trướctiếp

Trở lại phòng bếp, Cố Bạch lại bắt đầu một ngày bận rộn. 

Số lượng nguyên liệu mua ngày hôm qua đã khiến Cố Bạch bận rộn cả một buổi sáng, hôm nay số lượng tăng thêm gấp đôi, chỉ sợ cậu sẽ bận ròng rã cả ngày. 

Tình huống hôm nay giống hôm qua, đồ ăn cậu vừa bán ra, khách hàng sẽ vồ vập vào mua, thường thường 1 giây là hết hàng. Đối với tình huống này, Cố Bạch đã quen. Thẳng đến khi mệt rã rời trong phòng bếp, cậu mới chuẩn bị ra ngoài nghỉ ngơi một chút. 

"Ông chủ, cậu đừng làm xong một phần lại bán ra một phần, có thể làm xong hết rồi bán luôn được không? Đừng lo, chúng tôi đợi nổi mà." 

"Đúng vậy! Ông chủ, cậu thiết lập thời gian bán hàng đi." 

Lúc này Cố Bạch vừa ra ngoài, khách hàng vây lại, lao nhao đề nghị. Cậu không hiểu đầu đuôi ra sao. Rõ ràng hôm qua cũng là hình thức bán ra như vậy, mọi người còn rất vui vẻ, thậm chí còn yêu cầu cậu vừa nấu xong là bán ra luôn. Bất luận có phải là giờ ăn hay không, họ sẽ lập tức vào ăn. Sao hôm nay lại thay đổi rồi? 

"Còn có thể là gì nữa! Còn không phải là do anh ta sao!" 

Cố Bạch bất tri bất giác nói ra nghi vấn trong lòng mình, lập tức có khách hàng ai oán chỉ vào người nào đó. 

"Tên này không biết đã FA bao lâu rồi, tốc độ tay nhanh như chảo chớp, quả nhiên không phải là người nữa rồi! Bên này cậu vừa bán đồ ra, chúng tôi chỉ vừa mới nhìn thấy, kết quả chớp mắt một cái liền thấy mất tiêu luôn. Nếu như một lần hai lần thì còn đỡ, anh ta gần như lần nào cũng cướp được! Đồ ăn cậu nấu vốn ít ỏi, kết quả lần này anh ta cũng cướp được, đến lượt chúng ta còn được bao nhiêu phần nữa!" 

"Đúng đó! Nếu như cậu nấu xong hết rồi bán ra, dù tốc độ tay của anh ta nhanh như nào cũng chỉ có thể cướp được một hai phần, như vậy chúng tôi của ăn nhiều hơn một chút." Một khách hàng khác cũng ríu rít oán trách. 

Bọn họ biết chuyện này chả liên quan gì đến tốc độ tay nhưng mỗi lần chỉ thấy không ăn được, rất phiền lòng đó. 

Cố Bạch nhìn theo hướng khách hàng chỉ, liền thấy người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm cậu như trước đây. 

"Để tôi đi thương lượng với anh ta." Cố Bạch đi tới trước mặt y, kéo người đến một nơi hẻo lánh. 

Cố Bạch: "Mộc Mộc, anh đoạt nhiều như vậy thấy đồ tôi nấu như thế nào?" 

Hôm nay cậu nấu mấy món giống hôm qua, chỉ là số lượng tăng thêm. Người bình thường đều có thể mua một phần nếm thử, dù sao cũng chả nuốt xuống được, mua một phần hay mua nhiều phần đều giống nhau. 

"Ăn ngon." Người đàn ông nghiêm túc trả lời. 

Được khách hàng khẳng định, Cố Bạch rất vui nhưng vẫn phải giải quyết vấn đề. 

"Như này đi. Về sau đồ tôi bán ra anh đừng tranh với họ nữa, tôi sẽ nấu riêng cho anh. Nấu mấy món khác thì sao?" Cố Bạch cố thương lượng. 

Cậu phải bán thêm những đồ ăn ngon để hấp dẫn thêm nhiều khách hàng tới cửa, như vậy với có thể mở cửa hàng lâu dài được, không thể để một mình Mộc Mộc độc quyền. 

"Không đủ." 

"Không đủ?" Cố Bạch kinh ngạc. Tên này tham ăn quá. Dù cậu biết đối phương có tiền nhưng không thể phí tiền như thế được: "Được, anh muốn ăn bao nhiêu, tôi nấu cho anh bấy nhiêu. Đến khi nào anh thỏa mãn mới thôi, được không?" 

Người nọ gật đầu, xem như đáp ứng. Quả nhiên từ lúc đó y không tranh mua với khách hàng khác nữa. 

Nấu ăn cả một ngày, Cố Bạch mệt như con cá đuối. Nguyên bản cậu đã lên kế hoạch hết cả rồi, một ngày tiêu 2000 mua nguyên liệu, sau đó kiếm hơn 1 vạn, lãi được 8000. Cứ như thế, rất nhanh sẽ có thể mua được bàn ghế và thuê người cắt cỏ. Nhưng cả ngày chỉ nấu ăn, dù là trong thế giới thứ hai, dùng tinh thần thể nấu, cậu vẫn hết sức mệt mỏi, giờ đến cả cái nồi cậu cũng chả cầm được nữa. Nếu cứ ngày ngày như thế, rất có thể cậu sẽ bị đột tử mất. 

Không được, không được! Bắt đầu từ ngày mai phải điều chỉnh lại. Cậu muốn kiếm tiền, mạng cũng muốn giữ. 

Tiễn hết khách hàng đi, Cố Bạch hận không thể nằm liệt trên mặt đất, nhưng nghĩ tới 1 người còn khó chơi hơn cả những khách hàng kia, chỉ có thể chống đỡ đứng lên, hỏi: "Hôm nay anh muốn ăn gì?" 

Mộc Mộc thấy vẻ mặt mệt mỏi của Cố Bạch, nhíu mày nói: "Không ăn, cậu cần nghỉ ngơi." 

Cố Bạch hơi kinh ngạc, không tin được những gì mình vừa nghe.

"Bây giờ cậu cần nghỉ ngơi." Mộc Mộc không nói gì nữa, cưỡng chế đè người ngồi dưới đất, sau đó sờ sờ chạm chạm gì đó trên bảng điều khiển, không biết làm gì. 

Rất nhanh người máy chuyển tới 1 chiếc ghế sofa cực kì xa hoa. Vừa nhìn đã biết cái giá của cái ghế này rất đắt, ngồi lên cũng cực kì dễ chịu nhưng... 

Mộc Mộc đi tới trước mặt Cố Bạch, không nói gì, trực tiếp hai tay vòng qua dưới chân và cổ cậu, nhẹ nhõm ôm người theo kiểu công chúa. 

Thẳng đến khi được đặt lên trên ghế, Cố Bạch mới phản ứng lại. Quả nhiên ghế sofa mềm mại như trong tưởng tượng. Không đúng! Hình như vừa nãy cậu được ôm công chúa thì phải? 

Cố Bạch đờ mặt ngồi trên ghế, nhân sinh của cậu chưa từng được ôm công chúa bao giờ. Mặc dù đang ở trong thế giới thứ hai, được ôm cũng là tinh thần thể nhưng cảm giác quá chân thực khiến cậu có chút không được tự nhiên.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp