Edit : Tiểu N
Sau khi ông nội của Cát Minh rời đi, tôi không tiếp tục hỏi về chuyện gia đình của Cát Minh nữa. Nếu y không muốn nói, thì chắc chắn là có lý do của mình. Cũng như tôi, rất hiếm khi nhắc đến mẹ tôi và những chuyện về Đào Phương. Y đã sống ở nhà tôi lâu như vậy, trước đây tôi cũng chưa từng thấy y liên lạc với gia đình. Mỗi ngày y đều trông rất vô tư, như thể cuộc sống của y không có bất kỳ mối bận tâm nào vậy.
Nhưng làm sao có thể có người thật sự không có bận tâm gì chứ?
Hôm nay là ngày hai mươi ba tháng Chạp, Cát Minh nói rằng người Bắc họ sẽ ăn bánh chẻo vào ngày này, vì vậy chúng tôi đã thịt một con dê. Người trong làng nói muốn đổi thịt dê với tôi, nhưng tôi không đồng ý, thay vào đó, để họ đổi lấy một con dê khác chưa bị thịt. Quá trình thịt dê tôi đã rất quen thuộc, nhưng vẫn không thấy vui vẻ gì khi làm việc đó.
Tiểu Hắc và Tiểu Long dường như chỉ có tình cảm với mấy con gà mái ở sân sau thôi. Thời điểm giết dê, chúng đứng một bên nhìn chăm chú, không hề có chút khó chịu nào. Tiểu Hắc thì không nói làm gì, từ sau khi thấy nó giết người lần trước, tôi đã không còn bị vẻ ngoài thiện lương của nó lừa dối nữa, dù nó gần đây đã khôi phục lại dáng vẻ hoạt bát ban đầu. Còn Tiểu Long, đứa trẻ này trải qua không nhiều chuyện, nhưng độ chấp nhận máu me của nhóc cao hơn hẳn những đứa trẻ bình thường. Tôi nhớ hồi nhỏ mình còn không dám nhìn người ta giết cá.
Buổi chiều, chúng tôi mấy người quây quanh bàn làm bánh chẻo. Cát Minh cán vỏ, tôi gói bánh chẻo, nhân thuần túy chỉ là thịt dê. Mấy người nhà tôi không mong đợi gì với món bánh chẻo nhân rau. Lúc đầu tôi không biết làm, nhưng một lát sau là thành thạo ngay. Chúng tôi nhào rất nhiều bột mì, nhân bánh chẻo cũng trộn không ít. Ý của Cát Minh là, trời lạnh thế này, ăn không hết thì gói lại, đặt bên ngoài trời sau một đêm là đông cứng, chẳng khác gì để trong tủ lạnh cả.
Tiểu Long rất muốn học làm bánh chẻo, nhưng đôi tay của nhóc chỉ biết xé vỏ bánh thôi. Nhóc con đặt vỏ bánh chẻo lên bàn, cho nhiều nhân vào, rồi cúi đầu sát xuống, cẩn thận từng chút một gói lại, nhưng lại thất bại không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng, số vỏ bánh mà nó làm hỏng đã chất thành một bát nhỏ bên cạnh. Tôi quyết định tối nay sẽ cho nhóc ăn cái này, đứa trẻ này cần được dạy dỗ cẩn thận, nếu không sẽ hình thành thói quen lãng phí lương thực.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT