Mạt Thế Đàm

CHƯƠNG 5.1 : bán dương xỉ trên xe ba bánh


2 tháng

trướctiếp

Edit : Tiểu N
Chiếc xe ba bánh đó thật sự cũ, tôi nghĩ người ta thông thường không mua chiếc xe cũ như vậy, và hắn lại còn nói giá là năm trăm, đây có phải là cố ý lừa tiền tôi không? Thực ra, chiếc xe này chỉ là một chiếc xe ba bánh được lắp trang bị động cơ thêm vào, khi chạy ra âm thanh vẫn khá lớn.
Tôi nói chỉ có thể trả ba trăm, hắn không đồng ý, nói rằng chiếc xe này mua lúc trước đã là năm trăm rồi sau đó còn lắp động cơ lại tốn hơn năm trăm, và còn nhiều lý do khác nữa. Lúc đó, để có một chiếc xe như thế, giá này là hợp lý rồi, nhưng hiện nay thị trường thay đổi lâu rồi và chiếc xe này quả thật rất cũ, ngay cả tôi, một người không quan tâm nhiều đến ngoại hình cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Tôi cảm thấy việc giao tiếp với người này thật vô vị, cái chiếc xe này tôi cũng không cần. Sau đó, hắn giảm giá xuống ba trăm rưỡi, nói rằng không bán rẻ hơn được nữa, tôi ghét nhất là những người thích thách giá, chiếc xe này tôi đã trả ba trăm là đủ ngốc rồi, hắn sao lại không biết biết đủ chứ? Khi tôi vừa đưa chân tính ra cửa, hắn đã giảm giá xuống ba trăm hai, tôi chỉ mới bước 1 chân ra ngoài cửa, hắn đã nói bán ba trăm.
May mắn thay, mọi người đều là người trong thôn, người này thực sự không thành thật tí nào, và còn mặt dày nữa, người thông thường không thể làm việc như vậy được.
Tôi lái chiếc xe ba bánh cũ quay về nhà, suy nghĩ sẽ đi thị trấn mua một ít dầu diesel vào ngày mai. Ngoài một số bộ phận bị hỏng và động cơ kêu hơi to thì chiếc xe này không có vấn đề gì lớn khác. Có vẻ như sản phẩm ngày xưa rất chắc chắn, bây giờ chưa có chiếc xe nào mua về lâu vậy mà còn có thể chạy bền như này đâu.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi đến lều hái dương xỉ, thực ra ngày hôm trước tôi đã có thể hái nhưng tôi muốn chúng phát triển thêm một đêm nữa, có thể sẽ cao hơn một chút hay chút đó. Những cây dương xỉ này thật mềm mại, khi hái tôi không thể kiềm chế được muốn xào một chút để tự ăn, nhưng tốt hơn là bán đi trước, dư lại thì đem về ăn sau.
Chiếc xe ba bánh lách cách vài dặm là hết xăng “chập, thằng đó thật sự là một thằng keo kiệt mà”, tôi quyết định sẽ không có bất kỳ mối quan hệ nào với hắn nữa. May mà đường đi đến thị trấn chủ yếu là xuống dốc, tôi đạp bằng chân để tiếp tục cũng không tốn nhiều sức. Khi đến thị trấn, tôi đạp đến ngay chợ rau, nơi có nhiều người nông dân từ các làng khác đến bán rau, có người bán buôn và cũng có rau từ vườn nhà.
Thị trấn của chúng tôi là một nơi nhỏ bé, không có nhiều quản lý, mọi người có thể bày hàng một cách tự do.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp