Edit : Tiểu N
Ban đầu tôi tưởng chuyện này sẽ cứ thế trôi qua, không ngờ đúng lúc ấy, nhà Đào Phương lại xảy ra chuyện. Nói ra cũng không phải chuyện lớn lắm, chỉ là bị trộm. Tên trộm cạy cửa vào nhà giữa đêm để trộm đồ, chưa kịp đi thì bị mẹ tôi phát hiện, rồi bà làm ầm lên đánh thức mọi người. Tên trộm không kịp chạy đi, mà đều là người quen, gã thẹn quá hóa giận liền đánh Đào Phương bị thương. Còn đe dọa rằng sẽ quay lại tìm họ gây phiền phức, khiến hai người phụ nữ trong nhà sợ hãi.
Đào Phương nói hắn không sao, chỉ có Đào Văn Hãn bị sợ hãi, mấy ngày nay không ổn, cứ khóc hoài.
Hôm trước tôi vừa nói chuyện điện thoại với Đào Phương, hôm sau mẹ tôi đã đến làng tìm tôi. Khi vợ chồng Đào Phương tới nơi, bà đang quỳ trên đất lạy tôi. Bà nói bà có lỗi với tôi, xin tôi giúp bà gom đủ hai ngàn cân lương thực, kiếp sau bà sẽ làm trâu làm ngựa để trả ơn.
Tôi thấy thế giới này thật nực cười, tôi rốt cuộc đã làm gì mà để mẹ ruột của mình phải quỳ lạy xin xỏ? Trong làng đã có người ra xem náo nhiệt, những người này có náo nhiệt để xem thì đến muỗi cũng không sợ.
Đào Phương và em dâu vội vàng kéo mẹ tôi dậy, nhưng bà không chịu đứng lên, hôm nay bà dường như quyết tâm buộc tôi phải đồng ý. Vì bà là mẹ tôi, bà quỳ lạy tôi, tôi làm sao từ chối được? Nhìn người phụ nữ trước mặt, tôi cảm thấy không có gì bi thảm hơn thế này, bà đã năm mươi tuổi, mà còn chưa học được cách làm người.
Tôi ngẩng đầu nhìn Đào Phương, hỏi hắn có phải muốn đến khu an toàn không? Đào Phương tránh ánh mắt của tôi, do dự rất lâu, cuối cùng vẫn gật đầu. Em dâu tôi luôn cúi đầu, sau đó quay lưng lại. Nếu mọi người đều muốn đến khu an toàn, thì tôi là con trai trưởng của mẹ, anh cả của Đào Phương, cũng nên góp chút sức để giúp họ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play