Âm thanh hừ hừ của Cát Minh vang lên từ tầng trên, tôi nỗ lực khống chế lỗ tai của mình để không muốn chúng duỗi dài như vậy,nhưng những âm thanh không thích hợp cho trẻ em vẫn liên tục tràn vào tai tôi. Tôi cảm thấy mặt mình như đang đỏ lên, và chỉ mới nghĩ như thế thôi, nó đã trở nên càng nóng hơn, đầu óc tôi sắp phát hỏa rồi đây.
Tôi quyết định dắt Tiểu Hắc đi dạo, thị trấn này mấy ngày nay rất yên bình, dường như vấn đề là do muỗi gây ra, nên mọi người đều cố gắng ở nhà, trừ khi không cần thiết thì không ra ngoài.
Xem chừng thời gian không sai biệt lắm, tôi cùng Tiểu Hắc quay về nhà. Thức ăn trên bàn đã nguội, và trên lầu không còn tiếng động nào, tôi cùngTiểu Hắc lại lên gọi Cát Minh xuống ăn cơm. Kết quả là vừa lên lầu, tôi nghe thấy tiếng khóc của hắn.
" Lượng Lượng, phải làm sao đây? Ta xong đời rồi..."
"Chuyện gì nữa vậy?" Ở đây cũng không có cô gái nào để hắn phạm sai lầm cả.
Nhưng Cát Minh không nói gì, chỉ ngồi trên sàn và tự trách mình, Tiểu Hắc dường như đã nhận ra mùi gì đó nên chạy xuống tầng dưới với tốc độ ánh sáng. Thực ra, tôi cũng muốn đi xuống, bởi lúc này tôi đang rất đói, nhưng liệu để bỏ mặc hắn ở đây một mình có phải hay không không quá tốt?
Cuối cùng, Cát Minh dường như đã quyết định, hắn lăn sang một bên và mở chân ra để tôi nhìn. Lúc này hắn chỉ mặc một chiếc áo cộc tay, điều này... quá... quá... quá chướng tai gai mắt rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT