.Edit: Tiểu N
Vào buổi trưa ngày hôm sau, người trong làng chúng tôi đã tụ tập sớm ở cổng làng. Chẳng bao lâu sau, nhóm người từ trấn đã đến, nhưng hôm nay họ không mang thêm nhiều người đến, chủ yếu vì người đông thì tốn lương thực ai ra ngoài làm việc mà không cần trả công chứ.
“Ơ kìa, Đào Túc Viễn lương thực đâu?” Nhóm người vừa thấy bên đường không có lương thực, lại thấy xác một người phụ nữ nằm đó lập tức ồn ào lên.
“À, người phụ nữ này vừa tới đây đã không khỏe, tối qua đã chết rồi, cái đó...” Đào Túc Viễn chọn cách nói dối, nghe nói hôm qua Trần Tú Trinh đã bóp cổ người phụ nữ đó đến chết trên cổ vẫn còn vết hằn lớn kìa, cái lý do này của Đào Túc Viễn không hay cho lắm.
“Cái gì, tối qua đã chết rồi? Ôi chao Đào Túc Viễn, không ngờ cậu cũng ác phết nhỉ, mới thử một lần đã giết rồi, bây giờ muốn quỵt nợ hay sao đây?” Nói rồi vài người liền rút ra từ sau lưng một ống rỗng, thứ này ở cửa hàng kim khí trên trấn có rất nhiều, mấy năm nay đã trở thành công cụ chính cho các vụ ẩu đả.
“Thật mà... thật sự là tự chết, tôi... tôi cũng không nói là không đưa lương thực, chỉ là muốn trả người phụ nữ này lại cho các anh thôi, thật... thật đấy.” Đào Túc Viễn thấy họ rút đồ ra liền lập tức hoảng sợ. Tối qua Đào Tam Gia trong làng đã bảo với anh ta rằng việc hôm nay làng sẽ không đứng ra giúp, Đào Tam Gia này cũng là người cứng rắn, nói không giúp là tuyệt đối không giúp, nếu bị đánh chết thì mọi người chỉ đứng nhìn, lúc đó nhóm người này mang về hai xác chết, chắc cũng đủ để đổi lấy ba trăm cân lương thực rồi.
“Muốn đưa? Muốn đưa cái gì mà đưa? Lương thực đâu?” Bên kia người bắt đầu nóng nảy, nhưng do người trong làng chúng tôi vẫn đang đứng nhìn nên họ cũng không dám quá ngông cuồng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT