"Đi thôi." Cố Ninh nhẹ giọng nói: "Còn có rất nhiều người đáng chết."
Thuyền viên trên thuyền, cộng thêm Anderson, người câm tổng cộng có bốn mươi ba người, cuối cùng ngoại trừ người câm, tất cả những người khác đều bị giết chết ở trên con thuyền mà bọn chúng đã phạm phải vô số tội nghiệt này, Cố Ninh ngay cả xin tha cũng lười nghe.
Bị bọn họ cầm tù có tầm mười người, lớn tuổi nhất cũng mới hai bảy tuổi, trong đó một người nhỏ nhất mới mười bốn tuổi, so với Lưu Hân còn nhỏ hơn ba tuổi, thân thể giống như là một cây đậu giá, khuôn mặt non nớt trắng bệch, không hề có sinh khí. Trên người bọn họ phần lớn đều có vết thương do bị ngược đãi.
So sánh với các cô, Lưu Hân ở dưới sự bảo vệ của Lưu Mi có thể bảo toàn, thật sự là may mắn không thể tưởng tượng. Về Lưu Mi, Lưu Hân vì sao không trúng chiêu, giải thích là cô lúc ấy kỳ thật cũng đã ẩn ẩn có dự cảm không tốt, bởi vì cô cũng đã nghe nói qua bọn họ có loại dược này, nhưng cô lại không dám tùy tiện nói gì ở trên bàn cơm, cô chỉ có thể tận khả năng ăn ít đi, mà Lưu Hân không có ăn uống, cũng chỉ chạm chạm, không có ăn nhiều, cũng may lúc ấy không có người chú ý sự khác thường của cô bé. Sau khi té xỉu cũng chí làm bộ ngất mà thôi.
Lưu Hân có lẽ không đủ dũng cảm như Lưu Mi, nhưng cô bé thiện lương hơn nữa nhiệt tình lại đặc biệt vô cùng rõ ràng, cô đi hỗ trợ giúp đỡ các phụ nữ khác trong khoang thuyền đi lên boong tàu, nấu một nồi cháo to nóng, phát cho mỗi người phụ nữ một chén.
Mấy người phụ nữ sắc mặt tái nhợt, chết lặng, sau khi uống xong cháo nóng, lại mặc quần áo ấm áp vào, sắc mặt và thân thể chậm rãi ấm lại.
Có người thấp thấp khóc lên, cũng không biết là khóc vì tao ngộ bi thảm của chính mình hay là vì lại thấy được ánh mặt trời.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play