Lưu Mi hoạt động thân mình một chút, đập đầu với Cố Ninh vài cái, âm thanh nghẹn ngào: "Cảm ơn, cảm ơn! Cảm ơn cô!"
"Cô nên cảm ơn chính cô, làm ra một quyết định lớn mật nhưng lại chính xác. Về sau cô muốn sống sót, không phải chịu đựng tra tấn, phải chính mình trở nên cường đại, mà không phải chờ người khác tới cứu vớt." Cố Ninh không nhận lời cảm ơn của cô cũng không tiến lên đỡ cô dậy, chỉ lãnh đạm nói.
Lưu Mi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Ninh, trong đôi mắt mờ mịt phảng phất có thứ gì đó một chút lại một chút sáng lên.
Cố Ninh dừng một chút, sau đó nói: "Trang Thần, anh chị giúp các cô ấy xử lý vết thương một chút. Em đi lên phía trước." Nói xong cô liền cầm súng đi đến địa điểm gác đêm.
Lưu Mi sau khi xử lý xong vết thương, nằm ở trên chăn, nghĩ đến hành động tối hôm nay, còn có chút sợ hãi, đồng thời cô cảm thấy vô cùng may mắn khi chính mình đã lấy hết can đảm giơ gậy sắt lên, nếu không phải cô nện xuống cây gậy sắt kia, cùng với tín niệm được ăn cả ngã về không mang theo Lưu Hân chạy về phía nơi này, cô và Lưu Hân hiện tại khẳng định đã bị bắt lại.
Cô gái kia nói không sai, nếu chính cô không có dũng khí cứu chính cô, không có ai sẽ đến cứu vớt cô. Một lát sau, Lưu Hân bỗng nhiên tiến đến bên lỗ tai cô, hạ giọng hỏi: "Chị, vậy mấy người Đình Đình phải làm sao bây giờ?"
Lưu Mi sửng sốt một chút, nghĩ đến các cô gái trong phòng độ tuổi tương đương với Lưu Hân, nhưng mà, cô bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, biểu tình lập tức bình tĩnh xuống dưới, thấp giọng nói: "Chúng ta hiện tại mỗi người đều chỉ có thể tự cứu. Ngủ đi." Sau đó cô nhắm hai mắt lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT