Cố Ninh kinh ngạc liếc anh một cái, thấy sắc mặt anh rõ ràng có chút khẩn trương, cô liền biết anh đang nghĩ cái gì, liền gật gật đầu. Sau đó trong tay cầm đao bước nhanh về phía cô vừa mới thấy cửa hàng khi ngồi trên xe.
Phương Pháp nhẹ nhàng thở ra, đi theo cô đi qua.
Chờ tới cửa hàng kia rồi, Phương Pháp không nhịn được kỳ quái hỏi: “Cố Ninh, em đến đây làm gì?”
“Lấy chút đồ vật.” Cố Ninh nói xong liền chui vào cửa hàng.
Đây là một tiệm vàng có quy mô tương đối nhỏ, hiển nhiên chủ tiệm đi rất vội vàng. Cánh cửa tiệm chỉ đóng lớp cửa kính bên ngoài, hơn nữa còn bị đạp vỡ. Trong tiệm đã bị cướp qua một lần, quầy pha lê đều bị đập, nhưng còn kệ thủy tinh sâu bên trong chưa bị động qua, bên trong tất cả đều là sợi dây vàng được bày biện chỉnh tề, đại khái khoảng bảy tám chục sợi. Cố Ninh không dám đập vỡ tấm kính, tránh cho đánh động tới tang thi, vòng đến bên trong, từ bên trong quầy đẩy cửa tủ ra. Sau đó duỗi tay vào đem tất cả những sợi dây vàng đó ném vào ba lô.
Phương Pháp nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, phục hồi tinh thần lại liền nói: “Cố Ninh em lấy mấy thứ này làm gì?” Thật sự là không thể trách anh cảm thấy kỳ quái. Vào thời điểm mạt thế vừa mới bắt đầu, thật sự là đã lâm vào một trận khủng hoảng điên cuồng, cướp bóc trong hỗn loạn, nhưng là không bao lâu, mọi người liền ý thức được. Cuộc khủng hoảng này không phải tạm thời, so với vàng bạc và kim cương, thức ăn càng thêm trân quý. Vì thế từ cướp giật tiền bạc biến thành đổi thành cướp bóc thức ăn.
Hiện tại mọi người chính là nhìn trên mặt đất có kim cương, hột xoàn cũng sẽ không có ý nghĩ nhặt lên, nhưng nếu là nhìn thấy một thanh chocolate, tuyệt đối sẽ nhào lên đoạt lấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT