Cánh Cửa Trùng Sinh Ở Mạt thế

Chương 3: Biến Mất ?


5 tháng

trướctiếp

“Tương Du! Con đang nói chuyện vớ vẩn gì vậy?!” Tương Nhạc Châu, người đang nằm ở ghế sau, thở dài, rồi an ủi cha mẹ Cố mặt mũi tái nhợt: “Chị dâu, Ninh Ninh sẽ ổn thôi.”

“Nhưng con… con thực sự đã thấy em ấy có vết thương…” Tương Du bị ba mắng không nhịn được rớt nước mắt.

“Tương Nhạc Châu, ông chết đi! Sao ông lại mắng con bé!” Lâm Mĩ Phượng đang mệt mỏi nằm vật trên ghế, nghe thấy thế lập tức gào lên: “Tôi cũng tận mắt thấy! Có rất nhiều máu trên cổ tay của nó! Nếu mà cho nó lên, tất cả sẽ chết hết!”

“Lâm Mĩ Phượng!” Mẹ Cố không thể chịu đựng được. Bà đứng dậy chỉ thẳng vào mặt Lâm Mĩ Phượng mà mắng: “Ninh Ninh đã cứu cô bao nhiêu lần trên đường! Vừa rồi nếu không phải Ninh Ninh quay lại cứu cô, giờ này cô còn ngồi trên đây to tiếng sao? Lương tâm của cô bị chó ăn rồi à?”

Mẹ Cố luôn dịu dàng, ăn nói nhỏ nhẹ giờ đây lại nổi giận khiến mọi người trên xe đều chấn động.

“Trên xe nhiều người như vậy, nếu Cố Ninh thực sự bị cắn, thì không phải tất cả mọi người đều sẽ chết hết sao!” Giọng nói sắc bén của một phụ nữ trung niên hàng sau nói.

“Đúng vậy! Mọi người không nghe Tương Du nói sao, phía sau có rất nhiều tang thi!”, một phụ nữ trung niên khác nói. Những người còn lại đều im lặng, không có ý định tham gia.

Trong những tiếng nhao nhao ồn ào, một phụ nữ trung niên ngồi ở ghế sau với giọng nói đặc biệt sắc sảo và mái tóc đỏ lớn tiếng nói: “Này, tôi nói mấy người! Mấy người nhớ lại xem! Chính Cố Ninh đã cảnh báo chúng ta mạt thế sắp xảy ra! Cũng chính Cố Ninh đã tìm thấy chiếc xe này! Mấy người chính là loại người qua cầu rút ván!” Cô gái trẻ đeo kính ngồi cạnh cô nhanh chóng vươn tay ra kéo bà ta lại, thấp giọng nói: “Mẹ, đừng nói nữa…”

Một số người cười khẩy: “Không thể nhìn ra nha, Lí Hồng Quyên. Trước kia cô đâu phải loại người hay giúp đỡ người khác đâu! Lúc này lại ở đây giả vờ làm người tốt làm gì?”

Lí Hồng Quyên nắm lấy tay cô gái trẻ bên cạnh, kích động đứng dậy hất mái tóc đỏ của mình ra và nói: “Tứ mã nan truy*! Mạng của tôi là do Cố Ninh cứu, các người cũng vậy! Phải đợi mọi người lên hết rồi mới đi! Không ai được đi hết!”

*Tứ mã nan truy: thành ngữ này ám chỉ một lời đã nói ra không thể thu lại được, nhất định phải giữ lời.

“Mọi người chúng ta đều là hàng xóm, nhìn Ninh Ninh lớn lên, tôi quỳ xuống cầu xin mọi người, xin hãy đợi nó!” Mẹ Cố thực sự quỳ xuống khóc.

“Tôi xin tất cả mọi người, hãy cho Ninh Ninh một con đường sống!” Ba Cố cũng quỳ xuống với cái chân bị thương.

Một số người hơi cảm động, nhưng những người khác đa phần là thờ ơ. Họ bày ra khuôn mặt thông cảm, nhưng chính họ lại là người nói ra lời lạnh lùng nhất: “Lão Cố, ông đừng trách chúng tôi nhẫn tâm. Dù sao tất cả mọi người chúng ta đều vất vả mới tìm được đường sống…”

Mẹ Cố đột nhiên như bắt được gốc cây cứu mạng cuối cùng kéo tay chàng trai trẻ ngồi cạnh tài xế: “Gia Tử! Con nói giúp Ninh Ninh của dì với! Con với Ninh Ninh lớn lên cùng nhau, mối quan hệ giữa hai đứa cũng rất tốt mà? Mọi người nguyện ý nghe theo con mà, Gia Tử, con hãy nói với họ, hãy đợi Ninh Ninh đi!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp