Nếu như hồi trước bọn họ chỉ coi Cố Ninh là đồng đội, bạn bè, thì bây giờ bọn họ đối với Cố Ninh sinh ra một loại cảm giác kính nể, sùng bái. Đồng thời bọn họ cũng coi cô như là đội trưởng của mình.
Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, bọn họ chỉ cần đi khoảng 10 mét là có thể đến siêu thị gần quảng trường. Tang thi ở xung quang đã được dọn dẹp sạch sẽ, lại có Hướng Hứa làm ra đa dẫn đường nên mọi người thuận lợi tiến vào siêu thị.
Cửa siêu thị mở toang, bên trong có dấu vết bị đập phá, ngăn kéo quầy thu ngân mở toang, bên trong chỉ còn một ít tiền lẻ cùng vài đồng xu. Hẳn là khi mạt thế vừa xảy ra, mọi người đều nghĩ trận tai họa này sẽ qua nhanh thôi. Trên kệ, tuy hàng hóa bị ném lung tung nhưng vẫn còn rất nhiều, phần lớn đều là đồ ăn. Trương Tiểu Bạch dẫn đầu lao vọt tới tủ lạnh lấy một lon Coca, mở ra uống ừng ực mất ngụm, sau đó sảng khoai ‘khà’ một tiếng đầy thỏa mãn. Cảm giác khí gas xộc lên mũi làm Trương Tiểu Bạch chỉ muốn ôm lon Coca khóc một trận.
Tam Ca liếc nhìn cậu ta một cái rồi nói: “Chúng ta không cần lấy nước, có Chung Húc chúng ta không cần phải lo về chuyện đó. Cố gắng lấy thật nhiều đồ ăn, đây mới là thứ quan trọng nhất.” Sau đó anh bình tĩnh đem hết thuốc lá ở quầy thu ngân cho ba lô. Trương Tiểu Bạch lên án nói: “Tam Ca, anh dám lấy thuốc lá?”
Tam Ca trừng mắt, hợp tình hợp lý nói: “Cậu không biết không có thuốc lá tôi sẽ chết sao?”
Trương Tiểu Bạch không còn lời gì để nói.
Chung Húc vừa lấy đồ ăn trên kệ nhét hết vào túi xách da rắn của minh vừa nôn nóng nói: “Tam Ca, không được, nhiều đồ như thế này với mấy cái túi của chúng ta không đủ đâu! Vất vả lắm mới tới được đây, chỉ lấy có tí này thật không bõ công chút nào?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT