Cánh Cửa Trùng Sinh Ở Mạt thế

Chương 14: Gặp gỡ


5 tháng

trướctiếp

Khi dừng lại, cô phát hiện ra rằng người đàn ông kia đã bị mình bỏ lại đằng sau, hơn nữa cô vẫn cầm con dao của ông ta trong tay.

Nhưng Cố Ninh không muốn quay lại tìm. Lúc này, chỉ có thể cầu nguyện cho ông ta, dù sao, cô đã cứu mạng ông ta, cái đao này coi như là quà cảm ơn đi vậy.

Cố Ninh nghĩ như vậy, nhìn xung quanh một vòng, muốn tìm một nơi an toàn để qua đêm trước.

Đột nhiên, có tiếng xe ô tô đang lại gần, rồi dừng lại trên đường cách cô chưa đầy năm mét. Cô còn chưa kịp phản ứng lại, một ánh sáng mạnh chiếu đến soi thẳng vào người Cố Ninh.

“Còn thất thần làm gì? Lên xe mau!” Một cô gái trong xe nhô đầu ra, không kiên nhẫn hét lên với Cố Ninh.

Cố Ninh do dự một chút.

Ngay lúc đó, từ phía bên kia chiếc xe bước ra một cậu nam sinh, ngạc nhiên hô lên: “Cố Ninh sư tỷ?!”

Sau đó, cậu nam sinh tầm hai mươi hai tuổi nhảy ra khỏi ghế lái, chạy qua.

“Cố Ninh sư tỷ, là chị sao?! Tại sao chị lại một mình ở nơi nguy hiểm như thế này?” Giọng nói ngạc nhiên của cậu dừng lại, nhìn Cố Ninh một cách kỳ lạ.

Cố Ninh lúc này mới phát hiện rằng cô vẫn đang mặc bộ đồ ngủ hoạt hình mà cô mặc khi đang ngủ, đi chân trần, trên tay còn cầm đao. Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Cố Ninh là thật may mắn cô có thói quen xấu là mặc đồ lót khi đi ngủ. Sửng sốt một lúc, trong đầu cô liền hiện lên một suy nghĩ vô cùng hoang đường.

“Cố Ninh sư tỷ?” Thấy Cố Ninh trầm ngâm, Trình Minh không nhịn được thấp giọng gọi một tiếng.

Cố Ninh ánh mắt lướt qua, nhìn cậu nam sinh vẻ tỏ vẻ thân thiết trước mặt.

“Xin lỗi, cậu là?”

Trình Minh cảm thấy thất vọng một chút, nhưng nói với khuôn mặt hạnh phúc: “Em là Trình Minh, sinh viên năm ba Đại học Lâm Xuyên. Khi em mới tới Đại học Lâm Xuyên, chúng ta đã gặp nhau tại ga xe lửa.”

“Ồ, vậy sao? Xin chào.” Rõ ràng, phản ứng của Cố Ninh là cô hoàn toàn không nhớ người này.

Nhưng hoàn cảnh này rõ ràng không phải là thời điểm tốt để trò chuyện. Những người trên xe nôn nóng chờ đợi: “Trình Minh! Hai người có thể ôn lại chuyện cũ sau được không? Trước tiên lên xe đã!”

Sau đó Trình Minh nói: “Cố Ninh sư tỷ, chúng ta lên xe trước rồi nói chuyện? Trên xe đều là bạn học của em! Rất an toàn!”

Cố Ninh đã không còn ngần ngại nữa, quyết định lên xe trước, dù sao nơi này cũng không an toàn.

Cố Ninh vừa lên xe, nghe thấy tiếng âm thanh phía sau vang đến.

“Cô gái, lại gặp lại rồi…”

Cố Ninh sững người một lúc, hướng phía sau nhìn thoáng qua, quả nhiên là người đàn ông trung niên mặc trường bào.

Cố Ninh cười gượng hai tiếng: “Ồ, đúng vậy.”

Người đàn ông trung niên nói: “Cô có thể trả lại đao cho tôi không?”

Cố Ninh hậm hực đưa con dao trả về.

“Mọi người, giới thiệu một chút, đây là sư tỷ của chúng tôi, Cố Ninh. Về sau, chúng ta sẽ đồng hành với nhau.” Trình Minh vừa lái xe vừa nói.

Trên xe vốn còn có ba nam và hai nữ, cùng nhau chào hỏi một chút.

“Mọi người đều gọi tôi là Giả đạo trưởng. Trước kia tôi chính là chuyên xem bói toán.” Người đàn ông trung niên nói.

Không có gì ngạc nhiên khi ông ta mặc một chiếc trường bào màu xanh xám, hóa ra là một đạo sĩ.



 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp