Đêm đó, bác Trần vẫn để Đàm Mặc lại trong xe, chuẩn bị đi vào nhà hàng mua đồ như những lần trước.
Nào ngờ Đàm Mặc lại nói: “Tôi cũng đi.”Làm hòa rồi? Không cãi nhau nữa hả?Cả đống câu hỏi hiện lên trong đầu bác Trần, nhưng ông không hỏi nhiều, cười híp mắt dỡ xe lăn ra, đẩy Đàm Mặc đi vào nhà hàng Tây.Lần này cuối cùng Mạnh Tuyết cũng không còn tự rước lấy nhục nữa.
Những người khác trong nhà hàng cũng đã quen với việc ngày nào Đàm Mặc và bác Trần cũng đến.
Vừa thấy anh, họ liền đi gọi Kiều Lam đến gọi món cho hai người.Nhìn bóng lưng Kiều Lam rời đi, mấy cô gái không khỏi cảm thán.“Nói xem vị Đàm thiếu gia kia tại sao lại không trực tiếp đưa tiền cho Kiều Lam chứ?”“Có ý gì đây.” Người còn lại nói: “Ầy, nếu thật sự có người đối tốt với tôi như vậy, coi như là bị tàn tật, nhưng có thể làm đến như thế, dù có tàn tật hay không tôi cũng động lòng.”“Hình như Kiều Lam mới 16 tuổi đúng không.
Aizz, người ta 16 tuổi, 16 tuổi của chúng ta.”“Cô im đi, cô cũng đã 26 rồi…”Cả đám người cười vang.
Đèn trong nhà hàng Tây phát ra ánh sáng dịu nhẹ, phía trên tấm kính thủy tinh lấm tấm vài vệt nước.Có tiếng tí tách, trời mưa.Kiều Lam bưng từng món ăn lên.
Hôm nay Đàm Mặc gọi một phần bò bít tết nhỏ.“Mình giúp cậu cắt nhé.”Đàm Mặc cầm dao nĩa chần chừ một chút, sau đó đưa cho Kiều Lam, còn mình thì ngồi ở một bên lẳng lặng nhìn cô thuần thục cắt bò bít tết thành hai phần, sau đó lại chia làm bốn.Bác Trần ngồi đối diện không khỏi thả chậm tốc độ ăn của mình.Đàm Mặc không thích người ngoài đến gần mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play