“Nếu cậu không để ý đến mình nữa, vậy thì thật sự không có ai thèm quan tâm đến mình rồi.”Câu nói có chút nũng nịu này bị át dưới tiếng bàn tán ồn ào của bạn học, cuối cùng thấm sâu vào trong lòng Đàm Mặc.Mỗi ngày anh đều thận trọng cố giữ khoảng cách, không muốn Kiều Lam bị kéo vào vũng lầy tăm tối này vì mình, thế nhưng Kiều Lam lại tự mình bước đến.Trước mặt tất cả mọi người, cô đứng về phía anh, tỏ vẻ đáng thương muốn anh nói chuyện với cô, để ý đến cô.
Đàm Mặc nghĩ thầm, thật ra từng giây từng phút anh đều muốn được như Bùi Ninh, nói chuyện với cô mà không cần phải e dè gì cả.Làm sao anh lại có thể thật sự không để ý đến cô đây.Thế nhưng anh vẫn không tài nào hiểu được, tại sao cô lại muốn làm như thế, tại sao cô lại có thể làm được đến mức này.Anh có gì đáng để cô làm như vậy.Đàm Mặc nghĩ mãi cũng không ra.Từ trước đến nay, đối với bất kỳ chuyện gì, anh đều có tâm lý nhất định phải hiểu rõ, bất kể là trong sinh hoạt hay học tập.
Nhưng bây giờ, Đàm Mặc lại đột nhiên không muốn làm rõ nữa.Có quan trọng đến như vậy sao.Hình như là không.Đàm Mặc ngẩng đầu, đối mặt với Kiều Lam.
Anh không thấy được ý cười trong mắt cô, nhưng lại nhìn rõ độ cong nơi khóe môi cô.Đột nhiên Đàm Mặc cũng hơi muốn cười.
Anh chưa từng nở nụ cười, nhưng lại muốn cười với cô gái trước mặt.Nhưng làm sao để cười? Đàm Mặc không biết.
Anh không thể nở nụ cười mà không cần phải suy nghĩ như những người bình thường khác.
Đàm Mặc nhìn nụ cười của cô gái trước mặt, trong lòng nghĩ xem cần phải sử dụng phần nào của cơ mặt, cuối cùng bắt chước được nở một nụ cười dở dở ương ương.Sự bắt chước này rất là tệ.Trong mắt không hề có chút ý cười nào, đuôi mắt cũng không giương lên, chỉ có khóe môi hơi nhúc nhích tạo ra một độ cong lờ mờ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play