Lê Niệm không còn chút kiên nhẫn nào, sau khi chỉ một câu thằng nhóc này không hiểu, thì lập tức đuổi nó về phòng.
Cô mệt mỏi nằm trên giường, mở điện thoại ra, rất nhanh tin nhắn Wechat đã hiện lên, phần lớn đều là trong group tin nhắn của Cố Dữ.
Sau khi Lê Niệm được thêm vào thì cô đã tắt thông báo của nó, cũng không còn cách nào khác chỉ vì quá ồn ào, đều là một đám nam sinh nhắn tin khoác lác với nhau, phần lớn đều là nói về người đẹp và game, chẳng có gì hay để xem, mà Cố Dữ cũng không nhắn quá nhiều.
Ngay lúc Lê Niệm tính tắt thông báo một lần nữa, đột nhiên Chu Tử Duyệt gửi một bức ảnh vào trong nhóm, là bức ảnh chụp cô ta và Cố Dữ.
Trong bức ảnh, cô ta thân mật ôm cánh tay Cố Dữ, nở nụ cười ngượng ngùng, mà trên đầu Cố Dữ đội mũ sinh nhật màu sắc rực rỡ, vẻ mặt vô cảm nhìn vào camera, ánh mắt hiện lên chút bất đắc dĩ, trông rất buồn cười.
Chu Tử Duyệt còn nhắn: [Cảm ơn anh Tự đã tổ chức sinh nhật cho tớ, sinh nhật 18 tuổi có cậu thật là tốt.]
Group tin nhắn bùng nổ ngay lập tức.
Lâm Sướng: [Cmn, lịch sử đen tối của anh Tự +1, mọi người mau chụp màn hình lại!]
Lưu Văn Tân: [Ha ha ha ha, cười chết tôi, dường như tôi nhìn thấy trên đầu bạn trai cậu mọc một bãi cỏ xanh lá.]
Rất nhiều người vui mừng khi có người gặp chuyện, liên tục có người tag tên Nhan Tuyên, ai cũng nói hắn ta bị cắm sừng rồi.
Cả màn hình tin nhắn đều hiện màu xanh lá.
Còn nhân vật nam chính Nhan Tuyên trong câu chuyện không hề ngoi lên, cũng không ai tag tên Lê Niệm, giống như đã quên mất Cố Dữ đã có bạn gái.
Lê Niệm khó chịu đọc tin nhắn, nhớ tới trước khi tách ra khỏi Cố Dữ, hắn có kêu khi cô về đến nhà nhớ gọi cho hắn.
Gọi hỏi một chút, chắc là không sao nhỉ?
Nghĩ tới đây, Lê Niệm thấp thỏm gọi điện cho Cố Dữ.
Sau khi vang lên hai tiếng, có người nhận điện thoại.
“Alo?” Giọng nữ dịu dàng vang lên.
Là Chu Tử Duyệt.
Lê Niệm siết chặt điện thoại trong tay, thẳng thắn hỏi: “Sao lại là chị, Cố Dữ đâu?”
Giọng nói cô có chút kỳ lạ.
“Cậu ấy đang tắm.” Giọng nói của Chu Tử Duyệt vẫn dịu dàng như vậy: “Em tìm cậu ấy có gì không?”
“Chị đang ở nhà hắn?” Lê Niệm nói thẳng vào trọng điểm.
“Nhà của chị và của cậu ấy cách nhau không xa, khi còn nhỏ thường xuyên qua chơi, hiện tại tới nhà cậu ấy chơi rất lạ sao?” Chu Tử Duyệt trả lời: “Nếu không có gì thì chị cúp đây.”
Lê Niệm nghe thấy điện thoại phát ra tiếng tút tút, sắc mặt trở nên tái nhợt.
…
Tại nhà Cố Dữ.
Sau khi Cố Dữ tắm xong, hắn mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh đậm, tóc vẫn còn ướt, trông rất đẹp trai.
Hắn liếc mắt nhìn Chu Tư Duyệt đang ngồi trên ghế, đi tới hỏi: “Ai mới gọi điện thoại đấy?”
“Niệm Niệm.” Chu Tử Duyệt ngoan ngoãn ngồi thẳng lại, biết bản thân không lừa dối được, nên đành phải nói ra.
Cố Dữ cầm lấy điện thoại nhìn tên người đã gọi tới, thật sự là Lê Niệm.
Hắn cau mày: “Cậu nghe điện thoại của cậu ấy làm gì?”
“Chỉ…chỉ là nhanh tay mà thôi.” Chu Tử Duyệt sợ hãi rụt cổ lại.
“Ai da, con hung dữ gì đấy!” Mẹ Cố bưng trà và điểm tâm tới, bất mãn trừng mắt nhìn con trai: “Rất hiếm khi Tử Duyệt mới tới đây làm khách, hôm nay là sinh nhật của con bé, con không thể nhường người ta một chút sao?”
Cố Dữ tức giận tới mức bật cười: “Con nhường chưa đủ sao, hôm nay cậu ta nói gì mà con không nghe theo chứ?”
“Bác gái đừng từng giận nữa, anh Cố Dữ đối xử với con rất tốt.” Chu Tử Duyệt mỉm cười ngọt ngào nhìn mẹ Cố: “Bác đừng trách cậu ấy.”
“Được rồi, tụi con cứ chậm rãi nói chuyện, mẹ quay về phòng đây.” Mẹ Cố lắc đầu cười nói, sau đó rời đi.
“Đúng rồi, tôi còn chưa biết lý do tại sao cậu lại cãi nhau với Nhan Tuyên đấy.”
Cố Dữ ngồi xuống, lười biếng tựa lưng vào sô pha, liếc mắt nhìn Chu Tử Duyệt: “Ảnh cũng đã cho cậu chụp rồi, nhà cũng cho cậu qua rồi, cậu muốn cho cậu ta ghen cũng đã làm được rồi, vậy có thể nói lý do được chưa?”
“…Cậu ấy gạt tớ đi hẹn hò với cô gái khác.”
Nói tới đây, hai mắt Chu Tử Duyệt đỏ bừng lên, phàn nàn, oán trách bạn trai cô ta làm sai, còn nhào vào lòng ngực Cố Dữ khóc lóc: “Anh Cố Dữ, cậu vĩnh viễn sẽ đứng bên cạnh tớ phải không?”
Cố Dữ không quan tâm vỗ vai cô ta, thản nhiên nói: “Ừ.”
Hắn dịu dàng như vậy, khiến cho cô ta suýt chút nữa đã nói ra lý do thật sự.
Thật ra cô ta và Nhan Tuyên đã chia tay từ lâu rồi.
Hơn nữa lý do chia tay còn là do cô ta, sau khi cô ta và Nhan Tuyên quen nhau, Nhan Tuyên rất khó chịu khi cô ta cứ nhắc tới Cố Dữ liên tục, hở một chút là ghen, lần cãi nhau lớn nhất là hắn ta đã trả lại đồng hồ, cũng vì vậy cô ta mới hiểu được trái tim của mình, cô ta vẫn luôn thích Cố Dữ, người đã ở sau lưng bảo vệ, âm thầm quan tâm cưng chiều cô ta.
Chu Tử Duyệt cũng tin Cố Dữ thích cô ta, Lê Niệm cùng lắm chỉ là vật thay thế cho cô ta, vào lúc cô ta suy nghĩ cân nhắc thì Cố Dữ chậm rãi đẩy cô ta ra.
“Tôi vĩnh viễn là anh trai của cậu, đương nhiên sẽ đứng bên cạnh cậu.”
“Còn nữa, nam nữ thụ thụ bất thân, chúng ta đều đã trưởng thành, cậu không thể cứ ôm tôi như vậy được.”
Chu Tử Duyệt không tin hắn lại đẩy cô ta ra: “Là vì Lê…Niệm Niệm sao?”
Cố Dữ nhìn cô ta không nói chuyện, nhưng thái độ của hắn đã cho biết là cô ta nói đúng.
Vành mắt Chu Tử Duyệt dần ửng đỏ, lúc này thật sự rất muốn khóc: “Nó chỉ là một con nhóc đến từ nông thôn mà thôi, bác gái sẽ không đồng ý cho hai người đâu!”
Cố Dữ nhìn cô gái đã từng làm cho hắn động tâm, trái tim đã từng đập loạn nhịp, nhưng hiện tại lại chẳng còn chút cảm xúc nào nữa.
Chắc là sau khi quyết định coi Chu Tử Duyệt là em gái, thì hắn thật sự chỉ coi cô ta là em gái mà thôi.
“Chuyện của tôi không cần cậu quan tâm.” Cố Dữ lấy mấy tờ khăn giấy trên bàn trà, thong thả ung dung lau nước mắt cho cô ta, mỉm cười dỗ dành: “Cậu vẫn nên làm hòa với bạn trai đi.”
Chu Tử Duyệt cảm thấy không cam lòng nhưng lại không dám nói sự thật cho hắn biết, cô ta có cảm giác, một khi nói ra, Cố Dữ sẽ bắt đầu giữ khoảng cách với cô ta.
“Còn nữa, cậu chưa tặng quà sinh nhật cho tớ đâu.” Chu Tử Duyệt sụt sịt mũi, đột nhiên làm nũng nói.
“Cậu muốn cái gì?” Giọng điệu của Cố Dữ rất tùy tiện.
“Tớ muốn tới phòng cậu xem!”
Cố Dữ bị cô ta quấn tới mức thấy phiền, đành phải mang cô ta đi xem.
Trong phòng hắn có rất nhiều thứ, túi xách Hermes, giày Adidas, bút Pelikan và nhiều đồ trang sức hàng hiệu khác, đều là quà sinh nhật hắn nhận được lúc trước, ngay cả việc mở quà hắn cũng lười, nên tất cả đều được đặt vào một góc trong phòng.
Chu Tử Duyệt chọn tới chọn lui, một sợi dây chuyền bằng bạc đã thu hút sự chú ý của cô ta, nó được làm từ bạc Sterling, ở trên mặt dây chuyền có khắc một chữ ‘Niệm’ nho nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy. Ngay lập tức cô ta cầm lấy sợi dây chuyền này hỏi Cố Dữ: “Tớ thích cái này, chỉ cái này mà thôi!”
Cố Dữ cảm thấy sợi dây chuyền này có hơi quen mắt, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra nên thờ ơ nói: “Được.”