11 giờ đêm khuya yên tĩnh.
Yến Tây Minh đạp xe về nhà, bánh xe chạy trên con đường hẹp rồi rẽ vào hẻm nhỏ.
Gió lạnh thổi bay góc áo của anh, dưới ánh đèn thưa thớt của khu dân cư cũ, bóng lưng gầy gò của anh chìm vào trong màn đêm mênh mông.
Trước một khu chung cư cũ, đèn của phòng bảo vệ vẫn còn sáng.
Yến Tây Minh dùng xích sắt khóa xe đạp lại, sau đó đi qua, ngón tay thon dài gõ cửa sổ của phòng bảo vệ.
“Anh trai!” Một cô gái nhỏ đeo cặp sách màu hồng phấn vui vẻ chạy ra ngoài: “Cuối cùng anh cũng về rồi!”
Yến Tây Minh nhìn cô bé, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn, nâng tay xoa đầu cô bé: “Ăn cơm chưa?”
“Em ăn rồi!” Yến An Nguyệt ngẩng mặt cười, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, tuổi còn nhỏ mà đã có dáng vẻ của mỹ nhân.
Lúc này chú bảo vệ thò đầu ra cửa sổ, nhìn hai anh em bọn họ cười nói: “Tây Minh à, con mau mang con bé về nhà đi, con nhóc này cứ ồn ào gọi anh trai mãi, lỗ tai của chú sắp đóng màng rồi này.”
“Cảm ơn chú.” Yến Tây Minh ấn đầu em gái xuống nói lời cảm ơn: “Vì đã làm phiền chú phải chăm sóc con bé.”
“Ha, không sao đâu.” Chú bảo vệ xua tay: “Chỉ là thuận tiện trông trẻ một chút thôi, không có gì ghê gớm đâu, đúng rồi, đêm nay cha con không về, con có thể ngủ ngon rồi.”
“Dạ.” Yến Tây Minh nhẹ nhàng trả lời, hàng lông mi dài rủ xuống, che đi mọi cảm xúc.
Anh dắt tay em gái đi về nhà.
“Haizz.” Bảo vệ nhìn theo bóng lưng bọn họ thở dài: “Đúng là đứa trẻ số khổ.”
…
“Đã làm xong bài tập chưa?”
Khi về đến nhà, Yến Tây Minh bật đèn hỏi.
“Em làm xong rồi!” Yến An Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, ngồi xổm xuống đặt giày ngay ngắn, giọng nói trong trẻo: “Chỉ là có hai bài toán em không biết làm.”
“Ừ.” Yến Tây Minh gật đầu tỏ vẻ đã biết: “Anh đi tắm trước, tắm xong sẽ ra dạy em.”
“Dạ.”
Sau khi hai anh em tắm rửa xong, cùng nhau ngồi trên ghế sô pha nhỏ làm bài tập.
Dưới ánh đèn bàn, ánh sáng cam nhẹ nhàng rọi lên người Yến Tây Minh.
Anh mặc áo ngủ màu trắng, làn da trắng nõn, gọn gàng sạch sẽ, tóc mái đen xõa trên trán vẫn còn đang chảy nước, ánh đèn càng làm nổi bật đường nét trên khuôn mặt anh, khí chất cũng dịu dàng hơn khi ở ngoài.
Yến An Nguyệt lấy hộp bút từ trong cặp ra.
Yến Tây Minh nhìn cô nhóc lấy sách bài tập cùng cây viết đen đặt lên bàn, thuận miệng hỏi: “Sao hôm nay em không dùng cây bút hồng vô dụng đó?”
Để khen thưởng cho bài kiểm tra toán điểm tuyệt đối của cô nhóc, anh đã tặng cho cô nhóc cây bút in hình hoạt hình, cô gái nhỏ thích tới mức không chịu buông tay, ngày nào cũng dùng nó.
Yến An Nguyệt hơi luống cuống, ánh mắt mơ hồ: “Cái đó…em để ở trường không mang về.”
Vốn dĩ Yến Tây Minh chỉ hỏi đại, không quá quan tâm, nhưng nhìn vẻ mặt của con bé này là biết ngay có chuyện rồi.
Anh hơi híp mắt lại, không nói lời nào cả, cứ im lặng nhìn chằm chằm cô nhóc.
“Thật sự mà…em không có lừa anh đâu.”
Yến An Nguyệt không muốn làm anh lo lắng, cái miệng nhỏ méo xẹo, dáng vẻ giống như nếu anh còn hỏi nữa thì cô bé sẽ khóc ngay lập tức: “Thật sự không có bị người ta cướp mà!”
“…”
Yến Tây Minh cầm bút chỉ vào sách bài tập: “Làm bài tập trước đã.”
Yến An Nguyệt cho là anh sẽ không hỏi nữa, nên thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghiêm túc nghe anh giảng bài.
Nửa tiếng sau, cuối cùng cô bé cũng làm xong hết, vừa nở nụ cười thỏa mãn, thì nghe thấy Yến Tây Minh chậm rãi nói: “Vậy cuối cùng ai cướp bút của em?”
“…”
…
Sáng hôm sau, việc đầu tiên Lê Niệm làm khi cô thức dậy chính là kiểm tra điện thoại, xem thử có tin nhắn của Cố Dữ hay mấy cái linh tinh khác không,
Chỉ là, cái gì cũng không có.
Điều mà cô mong chờ nhất, hóa ra lại là công dã tràng.
Trước khi Lê Niệm đi ngủ cô còn nghĩ, chỉ cần hắn nhắn tin giải thích một chút, hoặc là quan tâm tới cô một chút, thì cô sẽ không so đo gì hết.
Cô cắn môi dưới, lồng ngực giống như bị nghẹt thở, ánh mắt ảm đạm nhìn lịch sử tin nhắn ít ỏi của cô và Cố Dữ, lần cuối nhắn tin với nhau là vào ngày hôm kia.
Giờ phút này cô thật sự chỉ muốn hỏi hắn, cậu thật sự thích tớ sao?
Những kỷ niệm ngọt ngào khi hẹn hò đều sẽ hiện lên trong đầu cô, dáng vẻ mê người của Cố Dữ khi mỉm cười nhìn cô tỏ tình, còn tặng cô một bó hoa Tulip to, lần đầu hắn đưa cô tới Haidilao để ăn tối, còn biểu diễn múa mì nặn thành hình thỏ con cho cô xem, hắn còn dùng bảng điện tử để gửi lời chúc mừng, sau đó còn bất ngờ chuẩn bị bánh kem sinh nhật cho cô.
Tất cả những thứ đó, đều là giả sao?
Lê Niệm im lặng rời khỏi Wechat, cuối cùng cái gì cũng không hỏi, cô vẫn tin tưởng hắn, nên không muốn kết thúc mối quan hệ này.
…
Thứ hai, lại là một ngày phải dậy sớm đi học.
Lê Niệm cố gắng rời giường đánh răng rửa mặt, quyết định tạm thời không muốn nghĩ tới Cố Dữ nữa, mà cô phải cố gắng học tập, thông qua việc giải đề để dẹp đi những cảm xúc tiêu cực này.
[Chỉ cần làm đủ đề ôn, bi thương sẽ không thể nào đuổi kịp tui].jpg
Môn toán và vật lý của Lê Niệm không được tốt cho lắm, đã kéo rất nhiều điểm của cô, nếu không phải cô thích môn hóa, thì nói không chừng hồi năm lớp 11 cô đã chọn ban xã hội rồi.
Hiện tại hối hận cũng đã muộn, chỉ có thể cố gắng hơn thôi.
Ngoại trừ bài tập về nhà giáo viên trên trường giao cho, thì Lê Niệm còn mua thêm đề ôn vật lý và toán, mỗi ngày đều âm thầm luyện đề, cái nào không biết cô sẽ đánh dấu lại, để nhiều một chút rồi mới đi hỏi bài thầy cô.
Thứ hai là ngày cô đi hỏi bài thầy như bình thường, bởi vì hôm nay Mã Quốc Phú không có tiết, nên ông vẫn đang ở văn phòng.
Tiếng chuông tự học vang lên, Lê Niệm ôm một chồng đề luyện thi đi tới văn phòng tìm Mã Quốc Phú.
Mã Quốc Phú rất thích những học sinh hiếu học như vậy, đương nhiên sẽ không từ chối ai cả.
“…Đề này phải sử dụng công thức này, sau đó thì thay các tham số…”
Sau khi Mã Quốc Phú giảng đề cuối cùng cho Lê Niệm xong, vui mừng nhìn cô: “Không tệ, học kỳ này môn toán của em có tiến bộ rất lớn, xem ra em đã luyện tập không ít, hãy cố gắng thật nhiều nhé, à phải rồi, về sau nếu thầy không có ở văn phòng, thì em có thể hỏi bạn học Yến Tây Minh, những đề này em đó đều biết làm.”
“…Em với cậu ấy không thân.” Lê Niệm cảm thấy rất mâu thuẫn.
“Đừng vậy chứ, thật ra chuyện về em ấy, thầy đã muốn nói với em từ lâu rồi.”
Mã Quốc Phú thở dài: “Theo như thầy quan sát, khai giảng lâu như vậy rồi, nhưng em ấy vẫn chỉ có một mình, không chịu hòa nhập với tập thể, thầy hy vọng em có thể quan tâm đến em ấy một chút, để em ấy nhận được ấm áp của bạn học.”
Lê Niệm hơi bĩu môi: “Em cũng không phải là lớp trưởng, sao mà quản được cậu ấy chứ ạ.”
“Sao vậy.” Mã Quốc Minh bật cười: “Em vẫn còn hận em ấy đoạt chức lớp trưởng của em sao? Thật ra thầy để em ấy làm lớp trưởng là vì muốn em ấy hòa nhập với mọi người nhanh hơn, nhưng xem ra cũng không hiệu quả mấy.”
Lê Niệm không trả lời, nhưng vẫn có chút không vui.
Mã Quốc Phú hơi do dự, rồi lại thở dài nói: “Thầy nói thật cho em biết, nhà em ấy…”
Sau khi Lê Niệm nghe xong, cô cực kỳ kinh ngạc.