Thế Đế thấy cô chọn một kẻ thua cuộc thì khẽ nhíu mày. Còn Tam Điềm ở bên này cười to nói:
- Tỷ tỷ thật tốt bụng!
Dương Mộc Thanh sao có thể không nghe ra giọng nói đầy châm biến và khinh thường của muội muội tốt này. Cô cười nhạt xoay người hơi nghiêng về phía vừa rồi phát ra âm thanh.
- Có tốt thế nào cũng không thể so được với muội. Ta với muội không cùng đẳng cấp.
- Tỷ…
Dương Mộc Thanh đưa một cánh tay lên giữa không trung, A Đào liền tiến tới nhận lấy và dắt cô đi qua trực tiếp hai người bọn họ. Tam Điềm vờ vươn vai ngáp một tiếng sau đó giơ một chân ra ngoài lối đi.
“Á ui ui” Dương Mộc Thanh vậy mà lường trước được trực tiếp đạp lên bàn chân của cô ta rồi đi qua. Tử Kỳ Đế Quân nhướn người đứng dậy đuổi theo thì bị Tam Điềm giữ lại.
- Muội bỏ tay ra, ta có chuyện cần nói với Mộc Thanh.
- Không muốn.
Tử Kỳ có chút gấp gáp trực tiếp giật tay ra, Tam Điềm nhờ lực đẩy mà thuận theo ngã người ra sau. Ả ta nhập vai kêu lên đau thì Tử Kỳ liền thấy ban nãy mình có hơi quá tay. Hắn nói xin lỗi nhưng ánh mắt nhìn theo hướng đi của Dương Mộc Thanh. Cô đã khuất bóng sau ngã rẽ của lối ra.
Tử Kỳ Đế Quân còn đang lưỡng lự thì giọng Thế Đế đã vang lên:
- Tử Kỳ Đế Quân định đi đâu? Sẵn đây nếu Lôi Trung Đình không có ai nhận vậy thì ta sẽ đưa đến viện của ngươi. Thấy thế nào?
Thật không ngờ Thế Đế lại đưa người này đến chỗ hắn. Vừa rồi nhờ câu nói của Dương Mộc Thanh mà không ai muốn nhận tên này về viện cả. Nhưng thực lực của Lôi Trung Đình không phải dạng vừa nếu được bồi dưỡng thêm thì sau này e là sẽ trở thành một con tốt mạnh. Nhưng việc hắn phụ bạc Vân Thuỳ sẽ mãi là vết nhơ đi theo hắn cả đời. Mà Dương Mộc Thanh lại thu nhận cô ta về viện, giờ Thế Đế lại đưa người tới chỗ Tử Kỳ chẳng khác nào khiến mối quan hệ của họ càng trở nên xấu đi. Nhìn bề ngoài như là tốt với hắn nhưng bên trong lòng Thế Đế nghĩ gì hắn lờ mờ có thể đoán ra được. Ông ta không muốn mối quan hệ giữa hắn và Dương Mộc Thanh tốt lên.
- Viện của ta yên tĩnh đã quen không tiện nhận thêm người.
- Sau này Đế Quân đón Tam Điềm về nhà thì trong viện sẽ không vắng vẻ nữa. Vẫn là nên làm quen trước.
Thế Đế đã nghiêm mặt lại lạnh giọng nói như đây không phải ông đang hỏi ý kiến mà là chỉ định như vậy rồi.
- Việc ta và Tam Điềm nếu ngài đã nhắc đến thì ta xin nói thẳng. Ta không chấp nhận mối hôn sự này. Người ta kết tóc se duyên sao nay lại phiền đến Thế Đế người ban hôn rồi?
- Người muốn chống lại ta cứ việc rời khỏi Lục Thiên Châu này. Còn nếu ở đây thì tất cả mọi chuyện đều do ta quyết định.
Giọng nói của Thế Đế lúc này đã có 7 phần uy nghiêm và 3 phần tức giận. Tử Kỳ nhìn Tam Điềm truyền âm đến bảo cô ta hãy đứng ra nói huỷ bỏ mối hôn sự này nhưng chỉ thấy muội ấy ngồi im một chỗ không có ý định ra mặt.
Tử Kỳ định nói gì thêm nhưng Thế Đế lại đứng dậy tuyên bố:
- Đấu trường võ lâm năm nay chỉ đến đây thôi. Tử Kỳ Đế Quân về chịu trừng phạt tiếp tục.
Những thí sinh đợi đấu phía sau nháu nhào lên bảo nhau thật xui xẻo. Mọi mũi dùi đều hướng về phía Tử Kỳ Đế Quân vì họ cho rằng vì hắn ta mà Thế Đế nổi giận nên mới kết thúc trận đấu nhanh như vậy.
Tử Kỳ tay nắm chặt thành quyền, nhanh xóng xoay người đuổi theo Dương Mộc Thanh.
Dương Mộc Thanh được A Đào dìu ra đến cổng chính của nhà thi đấu. Khi về cô phải xem lại quyển sách mà cô đọc trước khi bị xuyên sách mới được. Cô cũng khá tò mò về một người.
Nghĩ bụng như thế, cô nghe theo lời nhắc nhở của A Đào phía trước là bậc thềm. Cô buông tay A Đào ra rồi kéo tà váy lên để bước qua bậc thềm. Cô chuẩn bị bước qua thì trước mắt khung cảnh dần mờ ảo rồi biến dạng méo mó. Một chân Dương Mộc Thanh đã bước qua bậc thềm thì A Đào mới cảm nhận được sự bất thường nên vội đưa tay muốn kéo cô quay trở lại.
Một bóng người từ phía sau bay đến nhưng không kịp với tốc độ của Dương Mộc Thanh. Cô đã biến mất trước mặt họ. Thế Đế đứng từ xa quan sát tình hình rồi như chưa từng xuất hiện ở đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT