Lục Thiên Châu cứ cách 50 năm sẽ mở ra đấu trường võ lâm một lần cho nên thí sinh từ các giáo phái đến tham gia thi đấu rất nhiều. Những ai được chọn sẽ được ở lại Lục Thiên Châu nơi có nguồn tài nguyên linh khí bất tận giúp cho con đường tu tiên thuận lợi hơn. Tất nhiên với phần thưởng siêu hấp dẫn như thế thì không thể thiếu phần cạnh tranh khốc liệt. Dù trước đó hai người có là huynh đệ đồng môn nếu có bị bắt cặp trúng nhau thì lên võ đài sẽ chẳng ai nhường ai cả.

Dù vậy không phải người thua cuộc sẽ không có bất kỳ hy vọng nào mà ngược lại dù đã bị thua nhưng có người nào ở Lục Thiên Châu muốn giữ lại thì vẫn có thể về viện của họ làm cận vệ. Cho nên những người nhận được thiệp mời đến đây thì phải có địa vị cao và do Thế Đế cùng Ngũ vị Trưởng Lão lựa chọn ra.

Đôi mắt đã bị tấm vải che đi nên A Đào dìu Dương Mộc Thanh đến chỗ toạ. Âm thanh huyên náo càng thêm rõ ràng khi mắt không được nhìn thấy. Cô nghe được có người ngồi xuống ở bên trái, một giọng nam quen thuộc truyền đến tai cô:

- Mộc Thanh cô cũng về rồi?

- Sao?

- Nhờ ơn cô ban mà ta phải đến Nhân Gian du ngoạn một chuyến. Lại còn lồi đâu ra hôn ước với Tam Điềm Tiên Nữ nữa chứ? Cô định giải quyết chuyện này như thế nào?

- Liên quan gì đến ta? Chẳng phải hai người là thanh mai trúc mã tâm đầu ý hợp như vậy vừa hay lại đúng ý ngươi sao?

Dứt câu Dương Mộc Thanh nhoẻn miệng cười.

- Bì tiếu nhục bất tiếu.

Dương Mộc Thanh quay mặt sang trái nụ cười đã nhạt dần giọng điệu có chút mỉa mai:

- Tử Kỳ Đế Quân thật giỏi suy đoán tâm tư người khác. Vậy có sớm nhìn ra tiểu muội muội của ta là một Hắc Liên Hoa?

Tử Kỳ không trả lời câu hỏi và đề cập đến chuyện khác:

- Tam Điềm cũng nói không muốn ta bị ép buộc. Nếu ta từ chối muội ấy sẽ nói với Thế Đế giải trừ hôn ước.

- Vậy thì ngươi ở đây luyên thuyên với ta làm gì?

- Ta muốn biết nàng có để ta trong lòng hay không!?

Dương Mộc Thanh không trả lời mà quay mặt trở về nhưng y lại kéo cô đối diện với mặt hắn, khoảng cách gần đến mức cô có thể cảm nhận hơi thở y phả vào mặt mình. Cô có hơi bất ngờ nhưng cũng cố bình tĩnh lại.

- Cảm xúc của ta từ khi nào lại được ngươi dụng tâm như vậy?

- Bất đả bất tương thích. Ở Lục Thiên Châu này ta đã xem cô là bằng hữu. Dù gặp mặt không đấu khẩu thì cũng đấu võ nhưng ta thích những lúc cô tìm ta như một kẻ thù mà trút giận. Không biết từ lúc nào ta đã nghĩ muốn gặp cô mỗi ngày…

- Tử Kỳ ca ca, Mộc Thanh tỷ tỷ hai người đang làm gì vậy?

- Quản người của mình đi!

Dương Mộc Thanh hừ lạnh một tiếng, đưa tay lên gạt tay Tử Kỳ sang một bên rồi chỉnh trang lại tay áo.

- Tử Kỳ ca ca sao huynh không đợi muội đến đi cùng? Lúc nãy muội bị người ta ức hiếp đó!

- Tam Điềm muội làm vậy còn ra thể thống gì nữa.

Nghe giọng nói nghiêm túc của Tử Kỳ nên Tam Điềm cũng dừng tay không lay cánh tay hắn nữa. Sau đó ngồi xuống ghế trống ở bên cạnh tiếp tục nũng nịu:

- Ca! Muội nói muội bị người ta ức hiếp!

- Được rồi! Muội đại nhân đừng chấp với tiểu nhân.

Tử Kỳ an ủi vị hôn thê này một tiếng cho có lệ nhưng không ngờ người mà cô ấy nói đến lại là Dương Mộc Thanh đây. Cô sao có thể không nghe thấy chứ chỉ cười nhạt xem như không có chuyện gì. Nhưng Tam Điềm nào chịu để yên chuyện này.

- Kìa sư huynh! Sao Mộc Thanh tỷ ấy lại là tiểu nhân được. Chắc có lẽ hôm nay tâm trạng tỷ ấy không được tốt nên mới trút giận lên người muội thôi.

- Chuyện là như thế nào?

Tử Kỳ lúc này mới có chút để tâm đến câu chuyện Tam Điềm nói, vừa nghe vừa quan sát thái độ của Dương Mộc Thanh.

- Ban nãy muội cầm thiệp mời đến đưa cho vị canh gác cổng thế mà tỷ ấy lại ngang nhiên đẩy muội ra. Tên nam nhân bên cạnh tỷ ấy còn không chút khách khí mà nắm cổ áo lôi đi làm muội vẫn còn đau ở đây nè!

Tuy hắn biết Dương Mộc Thanh là một người tuỳ hứng nhưng phải có lý do gì đó cô mới ra tay. Chuyện Tam Điềm kể hắn vốn không tin. Nhưng lại nghĩ đến mối quan hệ của hai tỷ muội này vốn không tốt cho nên hắn lại vặn hỏi để xác minh:

- Chuyện muội nói hoàn toàn là sự thật?

- Sao muội lại nối dối huynh làm gì?

- Phải đấy, khi nãy chúng tôi đứng ở ngoài cửa cũng chứng kiến.

Đám người ở ngoài cửa bàn tán lúc nãy giờ đều đã tiến vào trong, cũng trùng hợp bọn họ ngồi gần đó nên lên tiếng giúp cô gái nhỏ bị bắt nạt khi nãy một phen.

Tử Kỳ Đế Quân: -Mộc Thanh…

“Bộp…bộp…bộp” tiếng vỗ tay vang lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play