Sau 10 ngày ở bệnh viện, một đám người bao lớn bao nhỏ di chuyển đến viện nghỉ dưỡng.
Trải qua 10 ngày thực hành, Tần Duệ Tiêu đã có thể ôm bé con một cách thuần thục. Về chuyện của bé con, nếu Tần Duệ Tiêu có thể làm sẽ không nhờ người khác, chỉ khi nào Văn Dục Nguyệt cần người chăm sóc, anh mới đưa bé con cho chị dâu chăm sóc, bản thân mình thì chạy đến chăm sóc Văn Dục Nguyệt.
Lúc này, một tay Tần Duệ Tiêu nắm lấy tay Văn Dục Nguyệt, một tay đẩy xe đẩy, đi bộ ở sân viện.
Tên của em bé đã tranh cãi cả một tuần rồi nhưng vẫn chưa quyết định được, không chỉ vì thích, mà còn để phù hợp với ngày sinh bát tự.
Loại chuyện cần dùng nhiều não này, khiến người vô dụng như Văn Dục Nguyệt quyết không tham dự, Tần Duệ Tiêu sắp xếp tên họ rồi cậu gật hay lắc đầu là được, có được quyền quyết định đó nha.
Văn Dục Nguyệt không áp lực chút nào, cậu rất vui vẻ, mỗi ngày cứ “cục cưng ơi”, “cục cưng à” mà gọi suốt, để cho mọi người trong nhà muốn hói đầu.
Bé cưng cũng rất mạnh mẽ, được y tá và bệnh viện công nhận là một bé con thiên thần, không khóc không quấy, đói bụng, đi tiểu, khi quá khó chịu sẽ “Khụt khịt” mũi thể hiện sự khó chịu, để cho hai người mới lên chức ba làm quen rất thoải mái.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play