Văn Dục Nguyệt thấy Tần Duệ Tiêu càng ngày càng đến gần, dần dần cảm thấy không được tự nhiên, khi cậu bị anh đẩy ngã lên ghế sô pha, đầu đã bốc khói, não đã không thể suy nghĩ.
Bao vây bạn nhỏ, phòng ngừa cậu chạy trốn, Tần Duệ Tiêu như ác ma, nói ra yêu cầu: “Gọi ‘Chồng’ đi, anh sẽ nói cho em biết.”
Miệng Văn Dục Nguyệt đóng chặt như vỏ trai. Tần Duệ Tiêu cách cậu quá gần, cậu hoảng đến mức không biết nhìn đi đâu. Nghe thấy Tần Duệ Tiêu nói, tóc cũng sắp bị não đun nóng đến mức bốc cháy.
Tần Duệ Tiêu nhìn đôi mắt bạn nhỏ ầng ậc nước, bộ dạng bị ăn hiếp đến mềm oặt, trong lòng thầm thở dài: Dáng vẻ nhỏ bé này, bị người ta đè xuống xoa xoa bóp bóp cũng không biết phản kháng, đành để mình ra tay bảo vệ che chở cho cậu vậy.
Mặc dù trái tim Tần Duệ Tiêu đã bị bạn nhỏ làm cho mềm mại, nhưng trên mặt vẫn cứng rắn, nhất định phải lừa gạt được nhóc con này gọi một tiếng ‘Chồng’: “Nói mau! Không nói sẽ không để em đi.” Vừa nói, còn nắm chặt cổ tay của cậu, bày tỏ rằng trong tay mình có con tin.
“Anh cầm tay em hơi đau.” Văn Dục Nguyệt nén cảm xúc, đôi mắt hơi ửng hồng, ấm ức nhìn anh. Thật ra gọi anh là ‘Chồng’ không phải là không thể, Văn Dục Nguyệt thích làm nũng, nhưng thấy Tần Duệ Tiêu tính ăn hiếp mình, cậu không muốn thuận theo đâu~
Tần Duệ Tiêu phản xạ có điều kiện buông tay ra, kéo cổ tay cậu lại nhìn thử. Chỉ thấy trên cổ tay của nhóc con không có lấy một vết đỏ. Sau đó cúi đầu nhìn vẻ mặt bạn nhỏ, lặp tức thấy mắt tên nhóc này cong lên, nào còn bộ dáng ấm ức vừa nãy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play