Văn Dục Nguyệt có tật giật mình mà vẫy tay với Hạ Lạc Chương: “Hạ Hạ, tới nhanh đi.”
Hạ Lạc Chương chạy nhanh mấy bước, đi đến bên cạnh của Văn Dục Nguyệt, hừ một tiếng: “Đã muộn rồi, tớ đã phát hiện ra cậu là người trọng sắc khinh bạn.”
Bị Hạ Lạc Chương trêu đùa như vậy, Văn Dục Nguyệt vừa xấu hổ vừa lúng túng, không dám ngẩng đầu lên nhìn vào mắt của Tần Duệ Tiêu. Cậu vội vàng rút tay ra khỏi tay Tần Duệ Tiêu, sau đó vòng tay qua người Hạ Lạc Chương lắc lắc nũng nịu: “Vừa rồi tớ không thế mà.”
Hạ Lạc Chương không thể giả vờ được nữa cho nên cười lớn: “Được rồi được rồi, tớ biết rồi. Nếu cậu còn tiếp tục như vậy nữa thì sếp Tần sẽ ném tớ ra khỏi đây đó.”
Văn Dục Nguyệt đỏ mặt mà không nói nên lời. Nhưng tại sao vào những lúc riêng tư cậu lại không có cảm giác khó xử mặc dù khi đó cậu đang dính chặt lấy Tần Duệ Tiêu, còn bây giờ khi bị người đứng trước mặt trêu đùa, thì cậu lại xấu hổ đến mức không biết phải làm thế nào?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT