“Tôi cũng cảm thấy vậy. Hàng giả chính là hàng giả, sớm muộn gì cũng lộ tẩy. Giống như nhãn hiệu cậu ta mặc lúc khai giảng ấy.”

 

“Phụt, cậu còn nhớ bộ dáng của cậu ta lúc đó à ha ha ha.”

 

Nhà họ Tần. 

Văn Dục Nguyệt không hay không biết gì về tất cả những chuyện phát sinh ở bên ngoài. Hiện tại nỗi khổ não lớn nhất của cậu là ngày mai còn có tiết.

 

Vừa nghĩ tới ngày mai còn phải đi học đã phải đối mặt với sinh viên trường, nhưng nên đối mặt vẫn phải đối mặt, vì thế cậu bắt đầu tìm kiếm viện trợ từ bên ngoài.

 

“Hạ Hạ, xin cậu ngày mai hãy cùng tớ đối mặt với mưa rền gió dữ đi QAQ.”

 

Sau đó, vẻ mặt Văn Dục Nguyệt chết lặng nhìn mấy dòng ‘ha ha ha’ từ Hạ Lạc Chương.

 

“... Ha ha ha, may mà ngày mai tớ không có tiết, bằng không cậu sẽ phải tự mình đối mặt ha ha.”

 

Có người đi cùng nên có thêm can đảm, Văn Dục Nguyệt cảm thấy mình lại can đảm lên. Cậu tự tin ưỡn ngực, rất ra vẻ nói với Tần Duệ Tiêu: “Ngày mai em muốn đi học.”

 

Tần Duệ Tiêu trơ mắt nhìn bạn nhỏ từ vẻ mặt ngưng trọng đến dại ra rồi đến vô cùng ra vẻ như vậy, trong lòng nghĩ, sao mà cảm xúc gì cũng viết hết lên mặt vậy, làm cho người ta liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.

 

Nhịn xuống, không được cười, nếu không bạn nhỏ sẽ xù lông. Tần Duệ Tiêu ho nhẹ vài tiếng, theo lời cậu, hỏi: “Hay là ngày mai để anh đưa em đi. Anh sẽ nói mấy người Tiểu Lý giả thành người bình thường, em coi như bọn họ không tồn tại là được rồi. Có chuyện gì thì bọn họ sẽ ra mặt.”

 

Văn Dục Nguyệt biết bây giờ không giống với trước đây, gật đầu vâng dạ.

 

Bộ ngực nhỏ với khuôn mặt dễ thương của bạn nhỏ làm cho người ta rất thích bóp, việc mình muốn bóp hoàn toàn là việc bình thường, không hề liên quan đến ‘tự chủ’ gì đó. Tần Duệ Tiêu yên tâm thoải mái vươn tay, xoa cho sảng khoái.

 

Văn Dục Nguyệt: QAQ

 

Ngày hôm sau, Tần Duệ Tiêu như thường lệ đưa Văn Dục Nguyệt đến trường học, hội họp với Hạ Lạc Chương.

 

Đoàn người xuống xe, xung quanh đồng loạt quay sang. Văn Dục Nguyệt cứng đờ một chút, rất nhanh bị người nhẹ nhàng ôm lấy bả vai.

 

Cậu vô thức ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt tràn ngập ý trấn an của Tần Duệ Tiêu, còn có cảm giác kiên định có lực ôm lấy.

 

Văn Dục Nguyệt thoáng cái thoải mái hơn, tâm tình khẩn trương cũng trong thả lỏng xuống. Vừa rồi cậu đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, người bên cạnh mới là người quan tâm cậu nhất, người xem náo nhiệt xung quanh đối với cậu là ác ý hay thiện ý căn bản không có gì quan trọng, hành động thiện ý cậu cũng sẽ thiện ý lại, hành động ác ý còn chưa tổn thương đến cậu thì Tần Duệ Tiêu đã giải quyết xong. Mà cậu chỉ cần là chính mình là được rồi.

 

Cậu vui vẻ hưng phấn thần thái sáng lạn xông về phía Hạ Lạc Chương cách đó không xa đang chờ cậu.

 

Thiếu niên xinh đẹp mang theo ý cười sáng lạn lao về phía cậu ấy, Hạ Lạc Chương cùng mọi người bên cạnh bị đột kích trực diện, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác chói mắt.

 

Thiếu niên không thành công đến bờ bên kia, bị ác long muốn chiếm hữu cậu chặn lại.

 

Cổ áo Văn Dục Nguyệt bị người phía sau túm lấy, cậu mơ hồ nghe thấy một tiếng nghiến răng nghiến lợi: “Vui vẻ thế Anh sắp phải đến công ty rồi.”

 

Radar nhạy bén của con thú nhỏ “Vèo” cái dựng thẳng lên tích tích rung động. Văn Dục Nguyệt xoay người nhào vào lòng người đàn ông: “Anh đừng làm bản thân mệt. Còn nữa, phải ăn cơm đấy, em sẽ giám sát anh đó nha.”

 

Tần Duệ Tiêu nghe được bạn nhỏ đảo khách thành chủ, véo nhẹ cái mũi nhỏ nhăn lại của cậu, cười cưng chiều: “Em dọa anh sợ rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play