Hai người xem mấy bộ phim mới ra mắt, Hạ Lạc Chương dẫn Văn Dục Nguyệt đi chơi game, buổi chiều trôi qua rất nhanh.
Mãi đến bảy giờ tối Tần Duệ Tiêu mới về nhà. Sau khi Hạ Lạc Chương nói lời tạm biệt với sếp Tần và Văn Dục Nguyệt, tài xế của nhà họ Tần đã đưa cậu ấy trở lại nhà họ Hạ.
Tần Duệ Tiêu và Văn Dục Nguyệt đến phòng sách. Tần Duệ Tiêu nhìn khuôn mặt của bạn nhỏ: "Chuyện này có ảnh hưởng gì đến em không? Sau này em còn đi học nữa không?"
Văn Dục Nguyệt thật sự nghiêm túc suy nghĩ: "Không có ảnh hưởng gì đâu. Tốt nhất là em vẫn nên đi học. Sớm hay muộn mọi người sẽ biết thân phận của em, sớm muộn em cũng sẽ phải đối mặt với nó."
Giọng điệu của bạn nhỏ nhẹ nhàng, nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc, nhìn như một ông cụ non, Tần Duệ Tiêu thấy rất đáng yêu.
Mặc dù vẫn lo lắng cho bạn nhỏ ra ngoài nhưng anh vẫn động viên bạn nhỏ: “Em cứ làm những gì em muốn làm đi, nếu gặp khó khăn gì thì kịp thời tìm anh, đừng cậy mạnh."
Văn Dục Nguyệt cảm động gật đầu. Dù rằng thường ngày Tần Duệ Tiêu toát ra vẻ hung dữ nhưng mỗi khi gặp vấn đề thì anh rất đáng tin cậy, còn thêm chút dịu dàng nữa.
Văn Dục Nguyệt ngẩn người nhìn Tần Duệ Tiêu.
Tần Duệ Tiêu không chú ý tới ánh mắt của bạn nhỏ. Anh đột nhiên nhớ ra điều gì nên cẩn thận tỉ mỉ cầm tay bạn nhỏ.
Vì động tác của anh nên Văn Dục Nguyệt mới lấy lại tinh thần, nhìn anh vuốt ve ngón tay mình: “Sao thế anh?”
Tần Duệ Tiêu: “Không có nhẫn.” Lúc trước khi kết hôn, cũng không mua nhẫn hay chụp ảnh cưới, chỉ có giấy chứng nhận, đương nhiên bây giờ cũng không có gì cả. Bây giờ anh nhìn ngón đeo nhẫn không có gì của bạn nhỏ, khó chịu vô cớ.
Văn Dục Nguyệt mơ hồ nhìn sếp Tần, không biết anh nói lời này là có ý gì.
Tần Duệ Tiêu nhìn bạn nhỏ không hiểu, bất đắc dĩ thở dài, gọi điện nội bộ, nhờ trợ lý mang đến một cuốn album ảnh gồm những chiếc nhẫn kim cương có sẵn của một số thương hiệu lớn sang trọng.
Tần Duệ Tiêu hỏi bạn nhỏ ngơ ngác: "Em có thích nhẫn vàng không? Còn muốn nhẫn gì nữa? Tự khắc sẽ không có nhanh, trước tiên chọn một cái đeo trước, sau đó rồi đổi." ( truyện đăng trên app TᎽT )
Văn Dục Nguyệt vội vàng lắc đầu: "Không, không! Như này là được."
Tần Duệ Tiêu hài lòng chạm vào bàn tay nhỏ bé của vợ: "Ngày mai để người tới nhà đo kích thước cho em."
Văn Dục Nguyệt gật đầu tùy tiện, không biết mọi chuyện sao đột nhiên phát triển đến bước này.
Không ngờ, suy nghĩ của Tần Duệ Tiêu lại tiếp tục phân tán: "Thứ bảy không có lịch học, trước tiên chúng ta chụp một bộ ảnh cưới, rửa mấy tấm rồi treo ở nhà, sau đó đưa cho bố mẹ xem.”
Văn Dục Nguyệt ngập ngừng. Không phải là cậu không muốn chụp ảnh, chỉ là...
"Như vậy có làm trì hoãn công việc của anh không? Không chụp ảnh cưới cũng không sao cả." Nhìn quầng thâm mắt của sếp Tần, cậu biết anh đã dành bao nhiêu thời gian và sức lực cho việc đấu thầu dự án. Văn Dục Nguyệt hơi buồn bực, cậu cũng không có cách nào giúp đỡ.
Tần Duệ Tiêu nhìn thấy sự đau lòng của bạn nhỏ thì trêu chọc để cậu vui vẻ: "Không được, nhất định phải chụp. Không chụp ảnh cưới thì không xứng có vợ."
Văn Dục Nguyệt đỏ mặt: “Anh đừng nói bậy.”
Tần Duệ Tiêu vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của cậu: “Trẻ nhỏ đừng lo chuyện của người lớn, bận rộn đến đâu thì anh vẫn còn thời gian dành cho em. Đừng lo, anh biết rõ điều đó. Em chỉ cần trách nhiệm ăn ngon ngủ ngon, hiểu không?"
Văn Dục Nguyệt im lặng gật đầu. Bây giờ cậu thật sự không giúp được gì nhiều, cậu phải chịu trách nhiệm chăm sóc thân thể của mình và đứa nhỏ trong bụng, không để Tần Duệ Tiêu cả đêm làm việc phải lo lắng cho cậu nữa.
Trợ lý đã gửi album sưu tập đến và còn mang theo một chiếc nhẫn do thương hiệu cung cấp.
Thương hiệu xa xỉ đều có mắt nhìn, hôm nay sếp Tần tuyên bố kết hôn, buổi tối hỏi họ một album nhẫn, nghĩ cũng biết sếp Tần rất quan tâm đến vợ nên tặng cho họ chiếc nhẫn thương hiệu có sẵn tới, để sếp Tần tùy ý lựa chọn.