Lần đầu tiên trong cuộc đời Tiêu Uẩn lại lo lắng cho con trai như vậy, bình thường nhà vợ không có gì mà thằng con đã suýt mất vợ rồi, nếu như nhà vợ bề thế thêm một chút thì chắc chỉ cần Tiêu Trọng Triết lơ là sẽ mất vợ như chơi.
Về đến nhà thì Vũ Tiệp Dao cũng nhìn ra “nỗi niềm” của hai người bác nhà mình, hiển nhiên sau đó cô ấy cũng kéo hai người họ ngồi lại, còn nghiêng đầu nói:
- Bác cả, hai người sao vậy? Sao đột nhiên mặt mũi lại sa sầm thế kia?
- Anh trai của con sắp mất vợ tới nơi rồi.
Vũ Tiệp Dao nghe đến đây hai mắt liền mở to ngạc nhiên, nhưng rồi sau đó liền bật cười lớn, tiếng cười của cô ấy cũng khiến cho Lạc Vô Song và Tiêu Uẩn chú ý, ơ hay con bé này? Không thấy hai người lớn đang lo muốn chết hả? Sao lại có thể cười trên nỗi đau của người khác như vậy chứ? Đúng là tức chết rồi.
Đợi khi Vũ Tiệp Dao tiêu hóa xong, cười cũng cười xong rồi liền nhìn bác cả, nói:
- Hai người nghĩ gì vậy? Con nói thật nha, bây giờ cho dù hai người có kề dao lên cổ, dí súng sát đầu của Tiêu Trọng Triết thì anh ấy cũng không dám phản bội lại chị dâu đâu. Con trai của hai người thê nô số hai không ai dám dành số một, sống trên đời hai mươi lăm năm rồi, lần đầu tiên cháu thấy có người con thê nô hơn cả cha cháu ở nhà đấy.
Dừng một chút, Vũ Tiệp Dao lại bắt đầu đưa ra dẫn chứng.
Đầu tiên phải kể đến những năm đi học cùng nhau, khi đó tuy rằng Tiêu Trọng Triết vẫn chưa gặp được Chân Nam Nam nhưng anh đã rất biết điều và “thủ thân như ngọc” vì vợ tương lai, cứ hễ có bạn nữ nào đến gần là liền đưa tay cản lại, so với Tiêu Minh Triết thì Tiêu Trọng Triết đúng thật là một lão hòa thượng không gần nữ sắc.
Hoặc có khi là vào những lúc trường tổ chức hội thao, cấm trại rồi tổ chức trò chơi, cái tên Tiêu Trọng Triết đó chỉ ru rú một góc và học tập, chẳng những thế mà anh còn viết hẳn một cái bảng lớn, đề “Đang bận học, đừng làm phiền!”
Người ta thường nói thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất là những năm cao trung, nhưng mà đối với Tiêu Trọng Triết thì anh chẳng có năm nào gọi là thanh xuân cả, tất cả những gì anh có chính là “học, học nữa, học mãi, học tới chết thì thôi!”
Nhớ vào năm cuối cao trung, một đàn chị xinh đẹp đã nhân ngày tốt nghiệp mà lấy hết dũng khí đi tìm anh, trên tay còn cầm theo một hộp chocolate do đích thân chị ấy làm, vừa mới đưa ra thì Tiêu Trọng Triết đã lạnh nhạt, nói:
- Tôi không ăn đồ ngọt. Cảm ơn.
Đàn chị đó còn chưa đi xa thì một học muội khác đã đến, trên tay không phải là một hộp thức ăn, mà là một chiếc khăn choàng do đích thân người ta thức ngày thức đêm đan tặng, nhưng khi đó Tiêu Trọng Triết chỉ nâng kính, lại lạnh nhạt, nói:
- Phí thời gian vào những chuyện vô bổ, lại còn không khéo tay, xin hãy tập trung vào việc học, đừng phí tâm tư vào những chuyện không liên quan, cảm ơn.
Sau đó… À rồi làm gì có sau đó nữa chứ? Cả học tỷ xinh đẹp, học muội đáng yêu đều bị từ chối rồi, tất cả những người còn lại cũng tự rút ra bài học cho mình, biết thân biết phận mà giữ kín, chôn luôn cái tình cảm đó vào trong lòng, nơi nào càng sâu càng tốt.
Vốn dĩ Vũ Tiệp Dao và Trình Lưu Ly chỉ biết lắc đầu, cái viên ngọc lớn phủ đầy bụi này không biết tới khi nào mới chịu làm người bình thường nữa.
Mãi cho đến khi học Đại học, khi đó chị dâu Chân Nam Nam xuất hiện thì mới phủi được lớp bụi dày trong tim của anh, biến thành Bạch Nguyệt Quang xinh đẹp duy nhất trong lòng anh, một lần mở cửa đi vào cũng vĩnh viễn không chuyện bước ra.
Chẳng những thế mà Tiêu Trọng Triết càng lúc càng trở nên vô sỉ hơn, quà tặng mà Chân Nam Nam làm cho Vũ Tiệp Dao thì anh cũng lấy, thức ăn mà Nam Nam làm cũng ăn hết, dù ngon dù dở đều vui vẻ khen cô.
Chẳng những vậy mà trước khi Chân Nam Nam bảo lưu kết quả học tập thì cô còn tặng cho Vũ Tiệp Dao một cái khăn choàng cổ do chính cô tự đan, hiển nhiên là Tiêu Trọng Triết cũng có một cái. Khi đó là mùa hè, thời tiết nắng nóng ba mươi, bốn mươi độ, nắng muốn cháy cả người, nóng muốn đổ mỡ mà Tiêu Trọng Triết đi đâu cũng quấn lấy cái khăn choàng, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Chỉ có vào ngày cách đây khoảng hai năm, hôm đó Dương Long Phi đã hẹn Tiêu Trọng Triết đi trượt tuyết, hiển nhiên anh vẫn mang theo cái khăn choàng kỉ niệm kia rồi, nhưng cái tên ất ơ Dương Long Phi lại trêu đùa, khiến cho cái khăn choàng đó theo gió cuốn đi, Tiêu Trọng Triết đã dùng hai ngày, ba đêm ở ngọn núi tuyết để tìm, nhưng cũng không tìm được.
Kết quả là Dương Long Phi đã bị Tiêu Trọng Triết nghỉ chơi trong vòng gần nửa năm, chỉ có nửa năm sau này thì mới bắt đầu trò chuyện lại, vừa đúng lúc Chân Nam Nam cũng xuất hiện luôn, bởi vậy cho nên Dương Long Phi rất biết ơn chị dâu.
Lạc Vô Song và Tiêu Uẩn nghe xong cũng chỉ biết cười, hóa ra đời sống của cậu cả nhà họ lại phong phú như vậy, ban đầu họ còn tưởng Tiêu Trọng Triết chỉ biết ăn, ngủ rồi làm đề thi, sau khi trưởng thành là ăn, ngủ rồi đi làm thôi chứ? Hóa ra là con trai họ còn có những biểu cảm thú vị như vậy sao?
- Cho nên con nói, bây giờ đem cô gái nào đó khỏa thân múa lửa hay xiếc khỉ ở trước mặt anh ấy thì anh ấy cũng chỉ chề môi chê người ta béo thôi.
- Còn chê người nữa á?
- Hai người không biết hả?
- Biết gì cơ?
Đến đây Vũ Tiệp Dao lại bắt đầu kể lại.
Năm đó Tiêu Trọng Triết vừa mới vào Tiêu thị làm việc liền nhận được một hợp đồng có giá trị rất cao, ai nấy đều biết anh không gần nữ sắc, nhưng đối tác có vẻ không tin lắm, liền đem anh vào một khách sạn tình nhân, “gửi” nhẹ cho Tiêu Trọng Triết đâu tầm ba, bốn cô ăn mặc theo kiểu người ấn độ, múa bụng lắc lư đủ kiểu, sau đó còn có thêm tiết mục múa khỏa thân đu sào, nhưng rồi Tiêu Trọng Triết chỉ nhíu mày, chỉ tay năm ngón, nói:
- Cô mang váy hồng, da đen quá, không hợp với màu hồng.
- Cô mang váy vàng, mỡ quá nhiều, tràn ra hết rồi kia kìa.
- Ê ê ê, cô mang váy tím, chân hơi thô, đừng đu sào nữa, sập sào bây giờ.
- Còn cô nữa đó cô mang váy xanh, cởi áo thì ra chỗ khác, đừng làm bẩn mắt tôi.
truyen bac chienCuối cùng thì buổi trình diễn “người lớn” lại lọt thỏm một ông già như Tiêu Trọng Triết, khiến cho con gái nhà người ta tự kỷ trốn luôn ở trong phòng không dám ra.
Ban đầu khi được Phong Đạt kể lại thì có người còn không tin, điển hình là Dương Thư Mẫn và Yến Dụ Văn, vì sao anh cũng là nam nhân, làm sao có chuyện qua được ải mỹ nhân chứ?
Nhưng chỉ trong buổi tối hôm đó, họ ở quán bar chọn người bồi rượu, Tiêu Trọng Triết đã trổ tài nhận xét, nào là quá thấp, quá cao, quá ốm, quá mập, còn có ăn mặc quá luộm thuộm, tóc tai như gai đâm, trang điểm như xem xiếc,… Ti tỉ các lý do đều được anh đưa ra, đến lúc đó Yến Dụ Văn cũng phải gật đầu, đưa tay khen anh, nói:
- Tiêu Trọng Triết, cậu ngầu lắm.
Kể từ đó trở đi, dường như chưa từng có ai dám “dâng phụ nữ” lên cho anh, vì họ biết rằng cách đó không quan trọng.
Làm mãi mà mọi người ở Đế Đô còn cho rằng cả đời này của Tiêu Trọng Triết chắc sẽ không lấy được vợ đâu, nhưng họ đâu có biết!
Tiêu Trọng Triết ở bên cạnh “vợ real” là cực kỳ lưu manh, gian xảo, tìm hết mọi cách để hốt vợ về nhà.
Nhìn xem đi, Chân Nam Nam vừa “xuất hiện” chưa được một năm là đã bị hốt rồi, còn sản xuất luôn hai cục nợ đời là Tiêu Dương Kỳ và Tiêu Tu Kiệt nữa chứ, còn ai có thể qua mặt được Tiêu Trọng Triết nữa đây?
[…]
Lạc Vô Song đưa tay che mặt, hóa ra thằng con của bà có đời sống cũng phong phú lắm, ấy thế mà ấy tưởng ở nhà chỉ có một lưỡi đao là Tiêu Minh Triết thôi chứ, xem ra thì hai anh em nhà này đều giống nhau, miệng lưỡi sắc như dao vậy.
- Cho nên, con dám thề là trời có sập xuống thì Tiêu Trọng Triết cũng sẽ không phản bội chị dâu. Hai người đừng có lo.
- Ai lo cho nó chứ.
- Ủa? Là mẹ con dữ chưa?
Vũ Tiệp Dao khó hiểu, cả nhà này đều là thiên tài, mà bộ não của thiên tài thì thường trần mắt thịt như cô ấy không thể hiểu được, muốn hiểu cũng không dám hiểu.
Haizzz, bỏ đi bỏ đi, thôi thì cứ xem như từ nãy đến giờ Vũ Tiệp Dao đang mua vui cho hai bác nhà mình là được rồi.
Vũ Tiệp Dao rời đi thì Lạc Vô Song và Tiêu Uẩn cũng thở dài, lại nói:
- Không biết Nam Nam có đồng ý ở bên cạnh thằng cả không nhỉ?
- Không biết được, lỡ đâu có người nào đó tốt hơn Trọng Triết xuất hiện thì sao đây?
- Haizzz, khổ quá đi mất, vốn dĩ nghĩ rằng nó kết hôn rồi là hai ông bà già chúng ta có thể yên tâm rồi, ai mà có ngờ…
Tiêu Uẩn cũng gật đầu, hai vợ chồng họ rồi lại thở dài thườn thượt, thật sự là quan ngại quá đi mất…
#Yu~