Còn ở phía Tiêu Uẩn thì anh vẫn chưa hay biết gì về chuyện cha mẹ già ở nhà đang lo lắng cho anh về việc anh sắp mất vợ, cho nên anh vẫn rất vui vẻ giúp vợ chăm con, sau đó lại giúp con thay tả, cho con uống sữa, khi vợ có việc thì anh còn giúp ôm con đi tắm.
Nhưng được cái là hai hội trưởng hội anti Tiêu Trọng Triết nhà ta rất biết cách xoay chuyển tình thế nha, nếu như mẹ không có việc gì bận thì hai đứa nhỏ liền mua vui cho mẹ, bám dính lấy mẹ như keo 502, hoàn toàn đem lão cha đá sang chỗ khác, tới liếc cũng không thèm liếc lấy một cái.
Trái lại, khi mà mẹ bận việc, là hai đứa nhỏ liền bám dính lấy cha, bắt anh làm đủ trò con bò, từ làm xấu mặt tới chơi trò chơi, hiển nhiên là đói bụng hay thay tả đều í ới gọi lớn, nhưng nếu mẹ làm là không chịu, bắt buộc phải là cha làm thì mới “yên tâm”
Sau khi lợi dụng xong liền không đếm xỉa đến cha, trực tiếp lấy lòng của mẫu hậu đại nhân, khiến cho Tiêu Trọng Triết cũng chỉ biết kêu trời thôi chứ làm sao bây giờ?
[…]
Những ngày này Chân Nam Nam cũng đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện của Liễu Giai Mỹ, với một cô gái có tâm cơ cao như cô ta thì chắc chắn sẽ không để mọi chuyện trôi qua dễ dàng như thế đâu, tuy nhiên thì cô lại không thể nắm bắt được những chuyện mà cô ta sẽ làm.
Thứ mà Chân Nam Nam quan tâm chỉ có một, liệu rằng cô ta có làm ảnh hưởng gì tới gia đình cô hay không? Đặc biệt chính là hai đứa con nhỏ của cô… Nếu như… Nếu như cô ta thật sự cùng quá hóa liều, cá chết rách lưới, đồng quy vu tận với cô thì sao?
Còn chưa để Chân Nam Nam nghĩ nhiều thì Tiêu Trọng Triết đã nhẹ nhàng giúp cô xoa xoa đầu, lại nói:
- Đang nghĩ gì vậy?
- Em đang nghĩ đến Liễu Giai Mỹ… Không biết tiếp theo đây cô ta sẽ làm chuyện gì với chúng ta nữa… Em chỉ sợ cô ta gây hại cho Tiểu Kỳ và Tiểu Kiệt thôi.
- Em đừng lo, anh đã cho người giám sát cô ta rồi, cô ta bây giờ cũng không có chỗ dựa, sẽ không ai giúp cô ta đâu.
Nghe chồng mình nói vậy thì Chân Nam Nam cũng chỉ gật đầu, sau đó thì cô lại bế con trai đặt lên nôi, đúng lúc này thì Tiêu Trọng Triết mới chú ý, ở trên cổ của hai đứa nhỏ có một mảnh ngọc bội đã vỡ, mà nét vỡ hình như rất nhỏ.
Anh bước đến, nhẹ nhàng cầm mảnh ngọc bội lên xem, lại nhìn qua vợ mình, nói:
- Cái này là sao vậy vợ?
- À, nó là mảnh ngọc bội may mắn của cha đó. Ông ấy có nửa mảnh, em nghe mẹ nói rằng em gái của cha cũng có nửa mảnh, sau khi tỉnh lại thì ông ấy đã đem ngọc bội chia ra làm hai mảnh, một nửa cho em, một nửa cho anh hai. Nhưng em cảm thấy bản thân đủ may mắn rồi, nên đã chia nhỏ ra, cho Tiểu Kỳ và Tiểu Kiệt làm bùa hộ thân.
Dừng một chút, Chân Nam Nam lại nhìn chồng mình, nói:
- Có chuyện gì sao?
- Không có, nhưng hình như anh đã nhìn thấy mảnh ngọc bội này ở đâu đó rồi thì phải.
- Vậy sao? Em cũng không biết nữa, em không có tìm hiểu sâu về nó, nhưng mà nó đã theo cha từ khi cha gặp mẹ rồi, chắc là đồ gia truyền… Em nghĩ thế.
Tiêu Trọng Triết nghe đến đây cũng đã bắt đầu ngộ ra cái gì đó rồi, vốn dĩ anh không có nhu cầu biết gốc gác của Chân gia, nhưng theo như mảnh vỡ của ngọc bội thì rõ ràng cha vợ có lai lịch không đơn giản.
Vì ở thời hiện đại này ít ai dùng ngọc bội gia truyền lắm, nếu có thì cũng chỉ duy trì một vài thế hệ thôi, còn cha vợ của anh đây là không muốn con cháu bị mất gốc, nên mới đưa ngọc bội cho cả Chân Nam Nam và Chân Dực Nhiên sao?
Nhưng… Tại sao ông ấy lại phải làm như vậy?
Hơn nữa, theo anh biết thì Chân gia ở Đế Đô không hề hiếm, hay nói đúng hơn là khá phổ biến ấy chứ, nếu là một gia tộc có ngọc bội gia truyền thì phải là nhánh lớn của Chân gia, nhưng nếu là đại gia tộc thì sao lại lang bạt khổ sở nhiều năm như thế được chứ?
Nghĩ đến đây, Tiêu Trọng Triết liền ghép hai mảnh ngọc bội của hai nhóc tì nhà mình lại, sau đó là gửi cho Phong Đạt, nhờ cậu ta điều tra xem xuất thân của mảnh ngọc bội này.
Vừa nhìn qua ngọc bội, Phong Đạt liền nhắn đến.
[Phong Đạt]: Dô, Tiêu tổng bây giờ cũng có hứng thú với ngọc bội gia truyền sao? Nhưng nếu anh thích thì phải chọn cái nào lớn một chút chứ? Sao lại keo kiệt như vậy?
[Tiêu Trọng Triết]: Cậu cũng nghĩ nó là ngọc bội gia truyền sao?
[Phong Đạt]: Còn không phải à? Nhìn qua hình ảnh thì đây có thể là Red Beryl hay Ngọc lục bảo đỏ, là loại đá quý cực kỳ hiếm luôn đó. Tuy rằng đá của anh có vẻ nhỏ, nhưng chắc hẳn nó được chạm khắc rất tinh tế, và được tách ra từ một mảnh ngọc lớn.
Đọc đến đây, Tiêu Trọng Triết liền có chút hoài nghi rồi, một người bình thường sao lại có thể có được Ngọc lục bảo đỏ chứ? Nếu vậy thì rốt cuộc thân phận của cha vợ là gì? Tại sao ông ấy lại phải giấu giếm?
[Phong Đạt]: Nhưng nếu nhìn biểu hiện của sếp thì sếp không biết nó là ngọc quý à?
[Tiêu Trọng Triết]: Ngọc của Nam Nam, là cô ấy tặng cho hai đứa nhỏ.
[Phong Đạt]: …
[Phong Đạt]: Sếp…
[Phong Đạt]: Có phải anh cưới nhầm bạch phú mỹ mà anh không biết không?
[Tiêu Trọng Triết]: …
[Tiêu Trọng Triết]: Tôi cũng hi vọng là vậy. Nên cậu hãy điều tra đi, càng kĩ càng tốt.
[Phong Đạt]: Tuân lệnh!
[…]
Tuy rằng Tiêu Trọng Triết đã cho Phong Đạt điều tra, sau đó còn nhờ đến Dương Long Phi và Yến Dụ Văn, nhưng kết quả hoàn toàn không có gì cả, vì sản lượng của Ngọc lục bảo đỏ rất hiếm, phần lớn đều là ở nước ngoài, nên việc lấy thông tin của người khai thác hay người sở hữu là không có khả năng, cuối cùng thì manh mối cũng rơi vào bế tắc.
Đúng lúc anh đang bế tắc thì mẹ anh lại thông báo về chuyện hợp tác giữa Zina và Nam Cung gia, lúc đó Trương Thất cũng xuất hiện ở đây, cậu ta nhìn qua một số hình ảnh ở trên bàn, rồi lại nhìn nhóm bạn thở dài chán nản, liền nói:
- Sao nhìn các cậu có vẻ chán đời vậy?
Khi này Tiêu Trọng Triết liền đưa hình ảnh ra, còn nhìn mẹ mình nói:
- Mẹ, mẹ từng thấy quá mảnh ngọc bội nào như thế này chưa?
Lạc Vô Song cũng cầm lên xem, Trương Thất tò mò lên cũng ngó đầu vào xem, còn chưa để Lạc Vô Song phân tích thì cậu ta đã mở to mắt ngạc nhiên, nói:
- Ngọc lục bảo đỏ? Ở đâu các cậu có cái này vậy?
Lạc Vô Song đưa mắt nhìn Trương Thất, nói:
- Cháu biết nó sao?
- Biết chứ, đây là ngọc bội gia truyền của Nam Cung gia cơ mà, mẹ cháu cũng có một nửa, cháu nghe nói nửa mảnh còn lại là của bác cả… Sao nó lại xuất hiện ở đây? Tiêu Trọng Triết, rốt cuộc cậu đem tấm ảnh này ở đâu ra vậy?
Tiêu Trọng Triết khi này cũng có hơi suy nghĩ, lẽ nào gia đình thật sự của Nam Nam là Nam Cung gia? Cha vợ của anh là người của Nam Cung gia á? Có nhầm không vậy?
- Là của Nam Nam.
- Của Nam Nam? Cậu nói đùa hả? Sao trước giờ tôi không biết Nam Nam có ngọc bội này?
Lúc này Dương Long Phi và Dương Thư Mẫn thật sự chặn không được cái miệng của Trương Thất mà, nhưng có vẻ như Tiêu Trọng Triết cũng không quá để tâm. Vì anh biết rằng ngọc bội đó cha vợ chỉ vừa mới đưa cho cô sau khi cô kết hôn thôi.
- Cậu có chắc nó là ngọc bội của Nam Cung gia không?
- Thật ra… Không chắc lắm, cũng có thể là tôi nhìn nhầm, nhưng mà nếu như nó thật sự là Ngọc lục bảo đỏ thật, thì chắc chắn rồi.
Khi này Lạc Vô Song cũng nói thêm về bữa tiệc sắp tới đây, hiển nhiên bà ấy cũng đã đem hết dự kiện manh mối mà mình thu thập được nói cho bọn trẻ biết, càng nghe thì đám người trẻ càng há hốc, không dám tin vào những gì mình đang nghe.
Nhưng cuối cùng sau đó, sự chú ý của họ lại đổ dồn lên Tiêu Trọng Triết, với một ánh mắt rất là thương cảm, tựa như muốn chia buồn với vậy.
Cuối cùng thì sau đó Tiêu Trọng Triết cũng nói:
- Vậy mẹ đã nói về chuyện này cho Nam Nam chưa?
- Vẫn chưa, mẹ chỉ muốn tạo một bữa tiệc nhỏ, rồi tình cờ để anh sai và Nam Cung gia gặp nhau thôi.
- Mẹ… Mẹ không định hỏi ý Nam Nam sao?
- Thật ra Nam Nam từ nhỏ đã không biết gì về nhà nội của mình, thay vì hỏi Nam Nam thì nên hỏi đứa nhỏ Dực Nhiên thì hơn.
Nghe vậy thì Tiêu Trọng Triết cũng gật đầu, nói cũng đúng nhỉ?
Dù sao thì vợ anh sống cả đời chưa hề biết bản thân cũng có gia đình nội, chỉ biết là từ khi sinh ra thì cô chỉ một người cha, còn ông bà nội sống hay chết hay không có trên đời cũng chẳng biết nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tiêu Trọng Triết lại đứng dậy, nói:
- Chuyện bữa tiệc con sẽ cố gắng đưa cha vợ đến. Nhưng con không dám nghĩ nó là sự thật…
- Không chỉ có con đâu, cả mẹ cũng không dám tin, nhưng với manh mối hiện tại… Thì e rằng đó là sự thật rồi. Trọng Triết, con bảo trọng nha.
Tiêu Trọng Triết ngơ ngác không hiểu ý mẹ là gì, bây giờ cho dù cha vợ là người của Nam Cung gia thì sao chứ? Lẽ nào vì chuyện đó mà họ bắt anh ly hôn với vợ yêu à?
Năm mơ đi! Cho dù có đánh chết anh thì anh cũng sẽ bám dính lấy vợ yêu, nửa bước cũng không rời, bất quá thì anh mặt dày lên một chút, độn mông thêm một chút, trực tiếp đi đến Nam Cung gia ở rể.
Anh chỉ cần vợ, còn mặt mũi là thứ gì?
Anh không cần!
#Yu~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT