Ăn sáng xong Bạc Khuynh Thành phải rời đi trước vì công ty có cuộc họp quan trọng, còn Dương Cầm đã đến trường học của tiểu Ân xin phép cô giáo cho con trai nghỉ một ngày.
Cô muốn đưa cậu đến chỗ truyền hình nơi cô làm việc, mọi người trong đây không ngừng bàn tán xì xào vì độ đẹp trai của tiểu Ân và rất ngưỡng mộ cô vì có con trai điển trai đến như vậy, khiến cho cô không khỏi tự hào.
Dương Cầm không ngừng khoe khoang con trai của mình với mọi người, những nam nhân trong đây có chút tiếc nuối vì cô đã có con trai lớn như vậy rồi.
Lâu lâu đang làm việc cô lại quay sang nhìn tiểu Ân ở đằng kia, cậu nhóc được các nhân viên ở đây nhiệt tình bao quanh cậu chỉ vì muốn nựng má điển trai của cậu.
- Mẹ ơi, con muốn ăn kem ạ
Sau khi tan sở Dương Cầm dắt tay con trai đi công viên chơi, thấy thằng bé chỉ tay vào quầy kem không chần chừ mà mua cho cậu.
- Con ăn một cây thôi nhé, ăn nhiều sẽ không tốt đâu
- Dạ con biết rồi thưa mẹ
Sau khi chơi cho đã rồi thì hai mẹ con nhanh chóng quay về nhà, vẫn như thường lệ Dương Cầm để con trai đi tắm rồi bản thân cô đi vào bếp nấu ăn, đang nấu thì nghe tiếng chuông cửa không cần đoán cũng biết ai đến.
Ngay lúc này cô mới có thể dám đối diện với Bạc Khuynh Thành, bây giờ cô mới nhìn rõ khuôn mặt đẹp trai của anh nhưng có vẻ rất tiều tụy trong lòng cô trở nên bối rối và đau lòng.
Dương Cầm né tránh ánh mắt của anh, rồi lên tiếng:
- Anh vào đi
Cái lúc mà cô chuẩn bị quay người đi vào thì bất ngờ Bạc Khuynh Thành ôm lấy từ đằng sau, cái ôm rất chặt và cô có thể nhận ra cơ thể anh đang run rẩy vài giây sau cô thấy trên vai mình ướt nhẹp giật mình quay người lại thì thấy anh với đôi mắt đỏ hoe.
Anh đang khóc sao?
- Dương Cầm à, anh nhớ em
Cô thực sự không biết phải làm sao nữa, một bên nghĩ đến sự tổn thương của mình trước đây một bên không nỡ nhìn anh khóc. Dương Cầm im lặng, im lặng rất lâu đủ để biết cô đã đưa ra lựa chọn như thế nào.
- Được rồi vào trong trước đi rồi chúng ta nói chuyện một cách nghiêm túc
- Cảm ơn em
Hai người vào ghế đối diện với nhau, cuối cùng người lên tiếng là Dương Cầm.
- Sau vài ngày ngắn ngủi tôi đã suy nghĩ đi nghĩ lại và đã cho mình một quyết định nhất định, chúng ta…tái hôn lại đi
- Sa…o sao?
Bạc Khuynh Thành sững sờ, anh không tin vào tai mình đang nghe có phải anh đang nghe nhầm hay không? Giây phút đó anh tưởng chừng sẽ nghe nhầm nhưng khi nhìn vào ánh mắt có chút dịu dàng của cô là anh có thể chắc chắn cô đang nói thật chứ không phải nói giỡn, Bạc Khuynh Thành trở nên kích động mà phi đến ngồi dưới chân Dương Cầm.
- Cầm Cầm, lời em nói là thật sao? Anh… anh không biết làm sao nữa, nhưng anh rất vui khi em nói ra điều này…anh đã đợi câu này từ em cũng lâu lắm rồi…
Dương Cầm không nghĩ đến anh sẽ có phản ứng kịch liệt như vậy, anh ấy thay đổi thật rồi sao? Thay đổi vì cô ư, 7 năm rời xa anh cứ ngỡ bản thân sẽ không còn yêu người đàn ông này nữa nhưng khi gặp lại trái tim cô vẫn dao động, không biết quyết định lần này của cô có đúng đắn hay không? Chỉ hy vọng cô không mắc sai lầm như trước kia nữa, nếu còn yêu thì hãy cho nhau cơ hội làm lại biết đâu bản thân cô yêu anh lần nữa sẽ hạnh phúc.
- Em không vì bản thân mà còn vì tiểu Ân nữa, em không muốn thằng bé có một gia đình không hoàn chỉnh càng không muốn nhìn thấy bé con buồn, 7 năm xa thằng bé đã quá đủ rồi… em không muốn xa thằng bé nữa,…
Bạc Khuynh Thành ôm chầm lấy cô bật khóc nức nở, anh không ngờ đến bản thân sẽ được tha thứ và cho làm lại, anh vô cùng biết ơn cô,…cô rất bao dung chịu bỏ qua mọi thứ mà tha thứ cho anh, anh biết trong lòng cô vẫn còn tổn thương vậy cho nên anh sẽ trân trọng cô từng phút từng giây không buông tay cho đến khi nào không còn hơi thở mà thôi.
Anh vui mừng kích động đến mức không biết phải làm sao nữa, ngoài cảm ơn cô:
- Cảm ơn em nhiều lắm, cảm ơn em Cầm Cầm
Có trời mới biết được rằng anh đã vui mừng đến mức nào đâu, anh đã phải ân hận khi đối xử tệ với cô và làm những điều tổn thương cô quãng đời còn lại anh sẽ bù đắp tất cả cho Dương Cầm, anh đã rất hận bản thân mình vì bỏ qua cô suốt 7 năm, nhưng 7 năm anh sẽ bù đắp hết kiếp này.
…
- Áaaaa,…tên khốn Bạc Khuynh Thành,…tôi không muốn sinh nữa đâu, muốn thì anh mà tự đi đẻ…đau chết bà đây rồi…
Trong phòng sinh, Dương Cầm không ngừng la hét và nắm tóc chồng không chịu buông, mà Bạc Khuynh Thành mặc dù đau nhưng vẫn cưng chiều để cho vợ nắm.
- Được được sau này không đẻ nữa, vợ ơi huhu…em đau anh cũng đau, anh hận không thể đau thay cho em…bà xã à em cố lên,…anh vẫn ở đây với em…
Cuối cùng một công chúa được sinh ra, Dương Cầm lúc này mới thở nhẹ nhõm vừa nhìn sang chồng thì không khỏi xót xa.
- Chồng ơi, em xin lỗi anh
- Không không em không có lỗi gì hết anh mới xin lỗi em vì không thể chịu đau thay em, nhưng anh cảm ơn em vì một lần nữa hy vọng sinh con cho anh,…em đã vất vả rồi những việc về sau cứ để cho anh…
Dương Cầm xúc động rơi nước mắt nhưng là nước mắt của hạnh phúc, cô gật gật đầu
Anh hôn nhẹ lên môi cô:
- Em rất tuyệt vời, anh yêu em…bà xã của anh
- Vâng, em cũng yêu anh…ông xã của em
Xem ra quyết định lần này của cô quả là đúng đắn, Bạc Khuynh Thành đã thực sự thay đổi vì cô,…điều này càng khiến cho cô yêu anh nhiều hơn và anh ấy cũng như vậy.
End
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT