Lúc lên xe Chúc Vãn thì cô hơi do dự một chút, những lời mà Phạm Vũ Triết nói cô đều để ở trong lòng. Cậu ấy nói Chu Ngộ Thần đau lòng vì cô, cô cũng cảm giác được, chắc một năm trước lúc cô nhút nhát sợ sệt gọi anh là anh trai, anh cũng đau lòng vì cô.
Bỗng nhiên nhớ về chuyện lúc trước, Chúc Vãn cúi cúi đầu, mấy sợi lông mi rũ xuống, càng nhìn càng ngoan ngoãn.
Lúc Chu Ngộ Thần không có việc gì thì thường xuyên trêu chọc cô, cho dù là một năm trước hay là hiện tại, anh vẫn thích cô gọi anh là "anh trai ơi". Mỗi lần như vậy, Chúc Vãn đều đáp ứng vì cô không thể lay chuyển được anh, nhưng trong lòng cũng không nguyện ý cho lắm.
Thật ra, cô cũng không thích gọi "anh trai" đâu.
Chúc Vãn ngơ ngác đứng suy nghĩ trước cửa xe, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn, cô đứng đấy lo lắng không mở cửa, không phải là vì cô không biết mở như nào.
Cuối cùng thig thiếu niên bên trong cũng không nhịn được nữa, cửa sổ xe vừa mới hạ xuống, anh đã để lộ sườn mặt anh tuấn, giọng nói trầm thấp từ trong xe phát ra: "Lên xe."
Miệng lưỡi Chu Ngộ Thần vẫn bá đạo như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT