Khi Chu Ngộ Thần tới thì các bạn học đã vây quanh, mấy nam sinh ngồi ở vị trí trung tâm cũng mau chóng tránh ra, nhường chỗ ngồi cho lão đại.
Vừa vào cửa, Chu Ngộ Thần đã nhìn thấy Chúc Vãn ngồi ở trong góc, dù ánh sáng ít ỏi, đèn lại chớp chớp rất lóa mắt nhưng anh chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra người anh tâm tâm niệm niệm ngồi ở đâu.
Cả ngày nay, Chu Ngộ Thần đều nằm trên chiếc giường lớn ở Chu gia, người giúp việc mang đồ ăn tới anh cũng không muốn ăn, nản lòng mà nằm xuống, trong đầu toàn nghĩ đến những việc xảy ra với Chúc Vãn.
Càng nghĩ anh càng cảm thấy buồn cười, chỉ vì chuyện này mà phát giận lên với Chúc Vãn, anh rất là sai luôn. Sau khi nghĩ thông suốt, cộng thêm việc hai ngày giận dỗi nhau, anh cảm thấy mình rất khốn nạn, không phải là người nữa rồi.
Anh biết rõ bộ dạng khi nổi giận của mình đáng sợ như thế nào, cô gái nhỏ chắc chắn đã bị dọa rồi. Hai ngày không đi tìm cô, cô phải chịu nhiều ấm ức, tim anh lại đau.
Anh chán nản lăn qua lộn lại, nhìn thời gian, chắc lúc này diễn đàn kết thúc rồi, anh bèn lập tức đứng dậy đi ra khỏi cửa, bảo tài xế chở đến tiểu khu Chúc Vãn ở.
Đi vào đường quen thuộc, thường ngày giờ này chắc chắn là cô gái nhỏ đang ngồi trên bàn học, nhưng hôm nay cả nhà lại không bật điện.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT