Chu Ngộ Thần vẫn không có biểu cảm, không thèm cùng học sinh tiểu học cãi nhau. Ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên.

Chúc Vãn nghe không hiểu, chỉ len lén nhìn phản ứng của Chu Ngộ Thần.

Ngoài cửa sổ, phản quang của ánh nắng chiếu vào sườn mặt anh, trên trán là tóc mái màu đen. Anh nghiêm túc đến mức hấp dẫn động lòng người, như đang câu dẫn cô nhìn ngắm.

Không thấy rõ mặt, Chu Ngộ Thần yên lặng cong cong khoé miệng, cô gái nhỏ cũng không biết.

"A a a a! Thần ca, cứu em! Cứu cứu cứu!". Phạm Vũ Triết gào thét, đánh vỡ yên tĩnh.

Thấy Chúc Vãn thu hồi ánh mắt, Chu Ngộ Thần liền lạnh lùng nói: "Không cứu."

"Thần ca ????? Đệch, em chết rồi."

"Hẹn gặp lại!"

Phạm Vũ Triết kêu hơi lớn, trong lớp học rất nhiều bạn quay lại nhìn hắn.

Tiếu Hoặc ngồi bên cạnh ôm quyển sách, Hứa Dạng không nhịn được mà cũng ngẩng đầu nhìn nhìn. Chỉ là vài giây sau liền nhanh chóng cúi đầu, bộ dáng không quấy rầy.

Tiếu Hoặc không bỏ qua cơ hội trêu học Phạm Vũ Triết: "Triết cẩu, gà quá!"

Phạm Vũ Triết tức muốn hộc máu: "Mày! Cút! Đi!!!"

Sau khi cười xong, Thời Lạc tập trung chú ý đến ngôi sao nhỏ, hăng say gấp tiếp.

Chúc Vãn đặt bình thủy tinh lên bàn, tò mò hỏi:

"Lạc Lạc, cậu định gấp bao nhiêu bình thế?"

"Chín bình."

"Nhiều như vậy sao? Thế thì gấp đến bao giờ chứ...."

Chúc Vãn hơi giật mình, mở to hai mắt nhìn chằm chằm cô nàng.

"Cứ chậm rãi mà gấp thôi, chắc chắn là sẽ gấp xong. Tớ thấy trên mạng nói, đưa người mình thích chín bình ngôi sao, là có thể ở bên cạnh nhau lâu dài."

"Ha ha!". Phạm Vũ Triết khinh thường mà cười lạnh hai tiếng.

Chu Ngộ Thần gương mắt nhìn Chúc Vãn, giải quyết xong trò chơi liền cất di động. Lấy bình thủy tinh trong tay Chúc Vãn, đổ hết những ngôi sao nhỏ cô vừa gấp cho Thời Lạc, cầm ở trong tay, hỏi:

"Khi nào cậu thì học cái này thế? Hồi trước chưa từng thấy cậu gấp."

Anh thưởng thức trong chốc lát, yên lặng lấy vài ngôi sao cho vào trong túi quần.

"Tớ thường gấp mà". Chúc Vãn trả lời một cách đương nhiên.

"Gấp cho ai?".

Sắc mặt Chu Ngộ Thần lạnh vài phần, giọng nói không hề thân thiện như trước nữa.

Chúc Vãn không phát hiện ra, vẫn chăm chú nhìn động tác gấp của Thời Lạc, chốc chốc lại nhắc nhở cô nàng.

"Chưa cho ai hết, tôi gấp cho bản thân chơi."

Câu trả lời này làm Chu Ngộ Thần vừa lòng. Không có việc gì mà khoé miệng gương cao, trong lòng thầm cười nhạo bản thân trẻ con.

Phạm Vũ Triết cùng Tiếu Hoặc xem hai người đến vui sướng. Nhìn cách thay đổi sắc mặt của Thần ca đi, thoải mái lắm !!!

Chu Ngộ Thần da mặt dày, biết hai người ngồi sau chê cười cũng không để ý. Chỉ lười nhác mà nhìn chằm chằm Chúc Vãn, thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn ghé vào bàn.

Một tay anh ở trong túi quần, một tay nắm chặt ngôi sao, như đang suy tư gì đó.

Hàng phía sau rất náo nhiệt, một thùng nước trong nháy mắt còn không đến một nửa. Chỉ là ngồi phía trước, vài lão đại không hề có động tĩnh, mấy tên kia bèn xô đẩy nhau. Xách mấy chai nước lạnh, hồi hộp đi xuống.

Ở trường, bản lĩnh xem sắc mặt người khác nhất định phải có. Lấy lòng Chu Ngộ Thần so với lên trời còn khó hơn, một chút sai lầm cũng có thể dễ dàng tìm xui xẻo đến cho mình. Nhưng nhìn bạn cùng bàn mới của lão đại đi, đối tốt với cô mới là đạo lý!

Mấy bình nước xuất hiện trên bàn Thời Lạc. Người đưa nước tới rất ân cần, còn mang cả nước lạnh. Nhưng không chú ý, đụng tới cánh tay Chúc Vãn đang mải gấp sao. Lạnh đến mức khiến cô gái nhỏ rụt tay một chút.

Một chi tiết nho nhỏ không ai để ý, nhưng Chu Ngộ Thần lại hơi hơi nhíu mày.

Anh lười biếng mà dựa trên cửa sổ, ánh mắt không tốt hướng lên trên nhìn. Thấy trên mặt tên kia toàn là vẻ lấy lòng:

"Bạn học mới, uống chút nước đi, thời tiết rất nóng đó."

Chúc Vãn lúc này mới phản ứng lại, nhìn thấy bạn học nói chuyện cùng mình thì lập tức cô ngồi thẳng lưng, nhìn đồ uống trước mặt, vội vàng xua tay, ngoan ngoãn từ chối:

"Cảm ơn cậu nhưng không cần đâu, tớ cũng mang nước theo."

Nói xong liền xoay người lấy một bình nước màu hồng từ trong cặp xách ra, giơ trước mặt bạn học.

Chu Ngộ Thần biết việc tên kia đến đưa đồ uống là có ý, là muốn tỏ thái độ xin lỗi cho buổi chiều. Môi mỏng không nói lời nào, mặt không cảm xúc, nhìn chằm chằm khiến giọng nói cậu ta phải nhỏ dần, hoảng loạn một đám.

Phạm Vũ Triết cùng Tiếu Hoặc vừa mới chơi xong một ván. Đúng lúc đang khát, bèn không chút khách khí mà vặn nắp chai, đưa tới miệng uống.

Thời Lạc cũng vui vẻ nhận lấy, cười cười nói cảm ơn rồi đem hết sức lực tập trung với đồ vật trên tay.

Mọi người đều đã nhận, mà bạn học trước mặt lại kiên trì. Chúc Vãn hơi ngượng ngùng, do dự một lúc rồi duỗi tay muốn nhận lấy. Một chút nữa là chạm đến chai nước, bỗng nhiên có một bàn tay to duỗi đến trước mặt, trực tiếp lấy chai nước đi. Vặn nắp ra, mở miệng uống vài hớp rồi cau mày nói:

"Quá lạnh."

????

Đây là mùa hè, mỗi người đều mang nước lạnh đi uống. Thói quen của lão đại đúng là không giống người thường......

Chu Ngộ Thần lười nhác, giương mắt nhìn tên kia:

"Mua bình sữa bò không lạnh tới đây."

"Ừ ừ, Thần ca, em đi luôn đây". Sợ lão đại đổi ý, giờ phút này thấy anh không lạnh lùng mà còn mở miệng phân phó, tên kia bèn kích động cảm thấy bản thân thật may mắn, bèn ra sức biểu hiện mình ưu tú.

"Từ từ, thuận tiện giúp tao mang cái này, là cái gì thì tí nữa nói trong di động."

"Dạ dạ dạ."

Chủ nhiệm lớp LiLy bước vào. Lúc này trong phòng học ồn ào như ong vỡ tổ, đuổi nhau đùa giỡn, nói chuyện to tiếng, náo nhiệt không thể tưởng tượng được.

Mấy bạn học ngồi đầu, thấy chủ nhiệm lớp vào lập tức im lặng.

Có bạn học yên tĩnh, người chung quanh cũng nhạy bén mà phát hiện ra điều không đúng. Chưa đến vài giây đã hiểu ra ngay, trong nháy mắt lớp đã an tĩnh trở lại.

Trong lớp học đôi lúc sẽ có rất nhiều tình huống không ngờ xảy ra. Cho nên bây giờ vài người trầm mặc không dám nói gì, còn mấy bạn vừa ầm ĩ lúc nãy liền thành thật im lặng. Một giây sau, cả phòng liền cười vang, đều cười nhạo lẫn nhau vì nhát gan sợ thầy cô giáo.

Không sợ cả lớp ầm ĩ, chủ nhiệm LiLy đứng trên bục giảng sắc mặt vẫn như cũ. Cô trầm mặt xuống, dùng tay đẩy đấy mắt kính, cau mày mắng:

"Mới khai giảng đã ầm ĩ như thế. Tôi đứng ở hành lang đã nghe thấy lớp ồn ào náo loạn. Đứng cầu thang thì nghe được hết âm thanh ở trong phòng."

Phạm Vũ Triết vốn đang ăn không ngồi rồi, nghe chủ nhiệm nói thế không nhịn được mà cười một tiếng. Cậu ta không có một chút lo lắng nào về việc chủ nhiệm giận dữ.

Lớp đang an tĩnh đột nhiên có tiếng cười, đương nhiên khiến mọi người chú ý.

LiLy quay đầu nhìn tên quỷ gây sự, ngón trỏ cong lên gõ gõ mặt bàn:

"Phạm Vũ Triết, cậu cười cái gì?"

Thiếu niên bị gọi tên vẫn không có chút sợ hãi, đứng lên nhìn chủ nhiệm cợt nhả mang theo chút làm nũng:

"Ai dà cô ơi, những lời này ở năm nhất đã nghe qua, nhiều năm như thế cô vẫn nói vậy à". Phạm Vũ Triết nói hợp lý, cũng không đợi chủ nhiệm nói gì mà đặt mông xuống ghế ngồi ngay lập tức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play