Phạm Vũ Triết đứng xem kịch vui, còn không quên trêu chọc Chu Ngộ Thần:

"Thần ca hôm nay thật chăm nha!"

"Này, tư thế lau không đúng."

"Này, phải lau kĩ pha lê đó!"

Cuối cùng, đáp lại cậu là cả cái giẻ lau rơi xuống mặt với một lực đạo không nhẹ.

Thấy chuyện bé xé ra to, Phạm Vũ Triết ôm ngực ho khan vài tiếng, cố tình nói hơi nũng nịu:

"Thần ca! Ngực em đau quá! Tim càng đau hơn !!!"

Nhưng mới nói một nửa thì cậu không chịu được nữa, bèn cợt nhả nhảy nhót vài cái.

"Lăn đi."

"Ha ha ha."

Chúc Vãn không nín được cười, đôi mắt tròn xoe nhìn tới nhìn lui.

Chu Ngộ Thần thấy vậy, hung dữ dọa dẫm:

"Không được nhìn cậu ta cười, lại đây nhìn tôi lau pha lê đi."

Cô gái nhỏ nín cười, bất đắc dĩ: "......"

Nghỉ hè không ai đến quét tước phòng học nên cửa sổ pha lê đã tích không ít bụi. Một lát sau, thùng nước đã bẩn không thấy đáy.

Dù không phải trải qua cuộc sống như này nhưng Chu Ngộ Thần trời sinh đã có thói ở sạch sẽ. Anh liếc mắt nhìn thùng nước, cau mày chẹp chẹp miệng, nhận mệnh mà nhảy từ trên bàn xuống, xách thùng nước đi ra khỏi phòng.

Thấy lão đại rời đi, Phạm Vũ Triết vốn bị đày sang thế giới bên kia bèn lập tức vòng vèo trở về. Lén lút tiến đến bên cạnh Chúc Vãn, vươn móng heo mà chọc chọc bả vai cô gái, nói:

"Cô nhóc này."

"Làm sao vậy?".

Chúc Vãn vốn đang đứng im tại chỗ chờ Chu Ngộ Thần trở về, nghe thấy cách gọi quen thuộc, cô hơi ngẩng khuôn mặt nhỏ, hỏi.

"Biết tại sao đám kia ngoan như thế không?".

Cậu dùng cằm hướng về phía kia, chính là một đám giữa trưa cười nhạo Chúc Vãn.

"Biết tại sao bọn họ cướp việc để làm không?"

Không biết cậu muốn nói gì, Chúc Vãn thành thành thật thật lắc đầu, tò mò nhìn.

Thấy Phạm Vũ Triết cười xấu xa, khom lưng nói nhỏ vào bên tai cô, cố tình đè thấp âm thanh trộm mật báo:

"Buổi chiều tôi cùng Thần ca đến lớp, lúc cậu đã ngủ rồi. Vừa vào cửa liền nghe mấy bọn kia nói mấy lời khó nghe, cậu không biết đấy thôi. Mặt Thần ca lúc đấy đen sì lại, tôi nhìn còn thấy sợ."

Phạm Vũ Triết trời sinh đã diễn giỏi, câu chuyện cậu kể nghe nửa thật nửa giả lại thêm mắm thêm muối. Chúc Vãn nửa tin nửa ngờ, lại nghe cậu nói tiếp:

"Không đến vài giây, có vài người còn run rẩy gọi điện thoại về nhà, khóc hu hu bảo bố mẹ mang giẻ lau với thùng nước tới trường học."

"Nhưng lúc Thần ca nóng giận rất đáng sợ đó, ai nhìn cũng hoảng."

Hắn lại bổ sung thêm một câu, theo sau chọc chọc Chúc Vãn, vẻ mặt đầy ái muội.

"Không ngờ cô nhóc như cậu, Thần ca lại để bụng như vậy. Chậc chậc chậc."

Chúc Vãn còn đang đắm chìm trong lời nói trước của Phạm Vũ Triết, nên không nghe thấy mấy câu sau cậu nói.

Tiếu Hoặc nhìn không thuận mắt, bèn nhắc nhở Phạm Vũ Triết:

"Mày đừng có mà động tay động chân, mày cho rằng Thần ca ngoan ngoãn hai ngày là mày có thể lên mặt à? Mà cô nhóc là người mày có thể chọc à? Mày không nhìn ra trên mặt của Thần ca như muốn in to chữ: Cô ấy là của tao hả?"

"Tí nữa Thần ca đi vào, mày chết chắc. Nhưng yên tâm, đến lúc đó tao sẽ chạy trốn thật xa, không cứu mày đâu.

Trong từ điển của Phạm Vũ Triết vốn không có hai từ "cốt khí", nghe Tiếu Hoặc nói vậy thì lập tức lúng túng.

"Ừ đúng thật, cuộc đời không nên đắc ý sớm mà phải cẩn thận."

Nói xong cậu lập tức chạy nhanh chỗ khác, cách chỗ Chúc Vãn tận năm cái bàn. Phạm Vũ Triết lấy giẻ lau đứng sát Hứa Dạng, cợt nhả nói:

"Bạn học Hứa Dạng! Tôi giúp cậu lau nhé, cậu xuống dưới giúp tôi giặt giẻ lau với!"

Tiếu Hoặc thấy bộ dạng này của hắn, không nhịn được mà cười cợt trêu ghẹo:

"Tao khinh, Triết cẩu, trợ thủ cho ủy viên học tập. Mặt mũi thật lớn nha..."

Phạm Vũ Triết cười khinh thường:

"Tao nào dám chứ"

Vừa nói vừa thở hổn hển ra sức lau chùi.

Cả ba năm cấp 2, Hứa Dạng đều cùng lớp với mấy tên này, cũng giữ chức uỷ viên trong ba năm nên cảnh tượng này được thấy quá nhiều. Nghe thấy Tiếu Hoặc trêu chọc, sắc mặt cô cũng không biến hoá gì lớn, mà yên lặng đi đến bên cạnh thùng nước. Hơi hơi mím môi, ngón tay nắm chặt thùng nước bên cạnh, không ngẩng đầu.

Toàn bộ học sinh quét tước vệ sinh, trong nháy mắt lớp đã rực rỡ hẳn lên.

Lúc trước mấy tên này thừa dịp chủ nhiệm lớp không đến, bèn đi cùng bạn bè đến quầy bán đồ ăn vặt gần trường. Trở về còn mang theo đồ uống, ngồi xuống chỗ trống trong lớp uống trước mặt các bạn, rồi cho bạn học tuỳ ý lấy.

Một buổi trưa ở cùng với lớp, có người dám nêu đề nghị.

Nhưng cũng mang theo một ý tứ muốn xin lỗi.

Mùa hè nắng chói chang, dù trong phòng học bật điều hoà nhưng trên người các bạn học trước sau vẫn toàn là mồ hôi. Sau khi nghe có được phần thưởng, bèn chen chúc đi xuống, lấy một chai nước, ngửa đầu uống.

Chúc Vãn và một vài bạn học không biết, thấy có động tĩnh nhưng cũng nghĩ là không liên quan đến mình.

Bàn tay nhỏ của cô gái ghé vào trên bàn Thời Lạc, hai người đối mặt nhìn nhau, lẳng lặng mà nghe cô nàng nói muốn tặng ngôi sao nhỏ cho một người.

Thời Lạc không quen tay, thường ngày cũng không chơi mấy thứ này. Hai ngày trước xem hướng dẫn giờ đã quên, từ nãy đến giờ cô nàng cứ lăn qua lộn lại nhưng cũng không ra được hình dáng vốn có của ngôi sao.

Chúc Vãn không nhịn được che miệng cười, còn người kia vốn đang tập trung tinh thần thì lại ngước mắt lên nhìn cô gái nhỏ. Thấy được cô đang cười, vẻ mặt như được gặp vị cứu tinh:

"Vãn Vãn, cậu biết gấp mấy cái này đúng không?"

"Ừm". Chúc Vãn ngoan ngoãn gật đầu, nhìn ánh mắt chờ mong của Thời Lạc, bèn nhận lấy ngôi sao nhỏ bị chà đạp đáng thương đến nỗi không nhìn ra hình dáng.

Đôi mắt tròn xoe của hai người nhìn chằm chằm bàn tay đang gấp. Thấy Chúc Vãn lật lật qua vài lần, ngôi sao nhỏ đáng yêu đã quay trở lại hình dáng ban đầu.

Cái khác có lẽ không được, nhưng đối với thủ công lành nghề thì Chúc Vãn lại rất giỏi. Ở nhà cô gái hồi trước, không giống như trong thành phố, bọn trẻ con đều không hiếm lạ thứ này. Mỗi ngày nhàn rỗi không có việc gì làm thì đi tìm vật liệu thừa làm thủ công giết thời gian.

Một lát sau, một ngôi sao nhỏ xinh đã rơi vào trong tay Thời Lạc. Cô công chúa nhìn chằm chằm đồ vật trong lòng bàn tay. Miệng không ngừng khen Chúc Vãn lợi hại, còn mong đợi cô gái nhỏ dạy mình.

Bên kia là Phạm Vũ Triết, Tiếu Hoặc cùng Chu Ngộ Thần. Nghe thấy hai cô gái nói với nhau, không nhịn được cười. Dù đôi mắt cậu vẫn dán vào di động, nhưng miệng vẫn không yên mà tìm náo nhiệt:

"Tớ nói này, gấp ngôi sao thì có ích lợi gì đâu chứ. Cho tớ hai bình đựng ngôi sao, tớ đây liền giúp cậu đạt được cấp vương giả."

Thời Lạc cẩn thận đưa cho Chúc Vãn bình thủy tinh đựng ngôi sao. Mặt không đổi sắc mà cười nhạo:

"Cho nên cậu đánh lâu như vậy, trò chơi còn có ích lợi gì. Còn không phải Chu Ngộ Thần giúp à."

Tiếu Hoặc nghe xong cũng nở nụ cười, động tác trên tay cũng không dừng lại, cười to nói:

"Công chúa này lại chọc đến chỗ đau của Triết cẩu, cậu ta thật sự rất gà đó! Ha ha ha ha ha ha ha !"

Phạm Vũ Triết nghe mọi người nói như vậy, nói cậu cái gì cũng được nhưng lại nói cậu chơi gà, làm sao cậu chịu được. Nhưng Phạm Vũ Triết vẫn không dám đụng tới Thời Lạc, bèn cười tươi khoác lác:

"Mẹ nó, ông đây một giây đã giết được 5 đứa, còn để Thần ca giúp á?"

Tiết Hoặc: "Mẹ nó"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play