Chính mình đây là đang làm chuyện nhàn rỗi gì đây.
Vì sao lại muốn bỏ bê nhiều việc quan trọng chỉ để đến Ninh Tử Hiên này nhìn xem một nữ tử?
Không có bất kỳ động cơ rõ ràng nào, chuyện này bản thân nó đã thực nhàm chán rồi.
Thịnh Quyết khó hiểu, không nghĩ ra lúc trước hắn rốt cuộc đã nghĩ như thế nào.
Trong phút chốc, hắn bỗng sinh ra cảm giác hờn dỗi, sau đó lại dừng ánh mắt ở trên người Giang Lạc Dao.
Ma xui quỷ khiến, hắn đột nhiên mở miệng hỏi một câu: "Cập kê?"
Giang Lạc Dao gật đầu, nói mình đã cập kê cách đây vài tháng.
Thịnh Quyết không biết nên nói gì nữa, chỉ gật đầu.
Vấn đề này, hắn đã hỏi qua khi mới gặp Giang Lạc Dao một lần rồi, không biết vì sao, mới vừa rồi lại nhịn không được hỏi một lần nữa.
Hắn cũng không tài nào nghĩ ra tại sao hắn lại như vậy.
Từ khi gặp được Giang Lạc Dao, mọi chuyện đều diễn ra một cách khó hiểu, khiến hắn thường xuyên lâm vào trầm tư.
Cập kê hay chưa cập kê, liên quan gì đến hắn?
Thịnh Quyết một bên trầm tư, một bên nâng ngón tay gõ lên tay vịn ghế bành, bộp, bộp, bộp ba tiếng. Bỗng nhiên trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một cảnh tượng.
Không biết là khi nào, ở đâu, lúc đấy có những ai. Hắn chỉ nhớ có một đám ăn chơi trác táng tụ tập chuyên nói những lời khó nghe. Lúc đó hắn hẳn là đang có công vụ quấn thân nên cũng không quan tâm mấy người kia là ai, nhưng những lời nói của đám ăn chơi trác táng kia lại vô tình lọt vào tai hắn. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Trong đó có một người hình như muốn nạp thiếp, nhìn trúng một nữ tử tuổi còn nhỏ. Mấy người kia nói cập kê là đủ rồi, có thể đến cầu thân, hẳn là không có vấn đề gì.
Cập kê, có thể tiếp vào phủ.
Lời nói xa xăm phía trước bỗng chốc quanh quẩn bên tai, Thịnh Quyết ngẩn ra, câu nói đó dần dần chiếm đấy tâm trí, hắn nhìn về phía Giang Lạc Dao trong ánh mắt nhiều thêm vài phần phức tạp.
Đúng, nàng đã cập kê như vậy đã đủ tuổi để có thể tiến vào phủ.
Theo như nàng nói, nàng hẳn là cập kê vào một ngày mùa thu trong sáng, thời tiết ôn hòa. Hiện tại nàng đang ở độ tuổi thích hợp để cười gả, bởi vì thế nên nàng mới được phụ thân đưa vào phủ của mình.
Thịnh Quyết trong khoảng thời gian này vẫn luôn xem đối phương như vãn bối, tiểu hài tử, chưa từng suy xét đến phương diện này. Bây giờ tính toán lại...
Ý định của Nhạc Xương Hầu, rất có thể chính là muốn gả nữ nhi đến làm thê tử của hắn. Bây giờ hẳn là đang để hắn trước tiên bồi dưỡng tình cảm với đối phương, rồi sau đó chờ thời cơ chín muồi, bàn lại chuyện hôn nhân.
Chỉ là...
Nhìn dáng vẻ, Giang Lạc Dao có vẻ như hoàn toàn không biết gì cả, không biết điều gì đang chờ đợi mình.
Lòng Thịnh Quyết có chút phức tạp.
Hắn đoán được ý đồ của Nhạc Xương Hầu. Nhạc Xương Hầu nói muốn hắn cưu mang nàng một thời gian, để nàng tĩnh dưỡng ở một nơi yên tĩnh. Nhưng có thể hiểu được ý ngoài lời chính là— hai người trước tiên ở chung thử xem, nếu là Vương gia hắn cảm thấy không phù hợp thì không cần để ý đến Giang Lạc Dao bên này.
Lòng dạ sâu nặng như Nhạc Xương Hầu sợ là đã sớm mưu tính kỹ càng. Chính mình thân là Nhiếp Chính Vương, một người dưới vạn người trên, nữ nhi nhà hắn theo chính mình, tất nhiên cũng là một đường ra cực kỳ tốt.
Mà có lẽ đối phương cũng rõ ràng tính tình của hắn như thế nào. Nhiếp Chính Vương phủ tác phong nghiêm minh, sẽ không tiết lộ tin tức Giang Lạc Dao nhập phủ, cho nên, cho dù tương lai có một ngày hắn không cần nữ nhi của hắn, nữ nhi của hắn cũng có thể tìm được một vị hôn phu tốt khác.
Rốt cuộc Giang Lạc Dao luôn luôn ở trong phủ dưỡng bệnh, không có bạn bè và giao tế, trừ bỏ hạ nhân hầu hạ bên người, không ai biết nàng đã sớm không ở hầu phủ.
Thịnh Quyết không khỏi chậc lưỡi cảm thán— Nhạc Xương Hầu tính toán quả thực khôn khéo.
Bàn tính này đánh đến cũng quá kêu đi.
Trong khoảng thời gian ngắn, Nhiếp Chính Vương đã nhanh chóng suy nghĩ ra tất cả "sự thật". Hắn tự cho là nắm được chân tướng nên không ngừng mang suy nghĩ hiểu lầm đi càng xa.
Hắn một lần nữa nhìn kỹ Giang Lạc Dao, lấy góc độ của một nam tử trưởng thành mà xem xét cô nương hầu phủ này.
Nàng sở hữu nhan sắc tuyệt đẹp, đặc biệt là đôi mắt, thoạt nhìn trong sáng thuần khiết, nhưng lại ẩn hiện một tia hờ hững không chút để ý. Khi giận dỗi, con ngươi lóe lên một ánh sáng như ngọc bích thanh lạnh nhô lên trên khuôn mặt, khiến người ta ngưng thần nín thở để thưởng thức.
Trong một giây lát, đôi mắt ấy còn mang đến cho hắn cảm giác có chút tương đồng với chính mình.
Thịnh Quyết không nhịn được nhìn thêm vài lần, thầm nghĩ, nha đầu này giống như một chú mèo con lười biếng, nhìn có vẻ ngoan ngoãn vô tội, nhưng bên trong lại mang chút tính khí. Đừng nhìn nàng đứng đó ngoan ngoãn như không có gì, ai cũng thích nàng vì nàng biết cách nói chuyện, nhưng thực ra... khi giận dỗi, lại có thể chọc cho người ta cảm thấy mềm lòng yêu thích. ( truyện trên app T Y T )
Cố tình người trong cuộc còn không tìm thấy một chút khuyết điểm nào của nàng, chỉ đến khi bị dao nhỏ của nàng đâm vào người mới cảm nhận được loại ôn nhu giấu dao này.
Thịnh Quyết cười thầm trong lòng, tự nhủ nữ tử như vậy, tương lai kẻ xui xẻo nào sẽ cưới nàng vào phủ đây?
Kể cả khi gia thế của Giang Lạc Dao cực kỳ tốt, nhưng ai cưới phải nàng mới biết được, cô nương như mèo con này, tâm cơ lại nhiều vô kể.
————————————————————
Kẻ xui xẻo là ai, khoan hẳn bàn đến đã.
Ai yêu ai cưới ai, dù sao cũng không có khả năng là hắn.
Thịnh Quyết không có hứng thú, cũng không muốn có bất kỳ ràng buộc nào với đối phương.
Hắn cũng lười tiếp tục tìm hiểu nàng, đối phương vì sao luôn là lúc hắn đến thăm mới khỏi bệnh, có lẽ... là không muốn chủ động thân cận hắn đi.
Thịnh Quyết nghỉ ngơi một lát, liền muốn đứng dậy rời đi.
Trước khi đi, hắn phát hiện Giang Lạc Dao tuy cũng mang theo người ra tiễn, nhưng lại mang theo vẻ xa cách, luôn giữ khoảng cách không xa không gần với hắn, không chịu mở lời với hắn.
Đối phương quả thật không quá nhiều lời với hắn.
Không có những nghi thức xã giao, thực sự là không nói thêm một câu nào.
Thịnh Quyết kinh ngạc— nha đầu này không phải rất biết nói chuyện sao, sao bây giờ lại không muốn diễn nữa?
Nhìn thấy hắn sắp đi, nên lười đến ứng phó rồi?
Thịnh Quyết đi được một đoạn đường rồi, càng nghĩ càng cảm thấy hụt hẫng. Hắn quay trở lại mang theo vẻ mặt lạnh lùng nhìn xuống đối phương: "Ngươi có chuyện gì muốn nói với bổn vương không?"
Giang Lạc Dao quả thực có chuyện muốn nói. Nàng muốn đối phương đi nhanh một chút vì thời tiết đang sắp không còn đẹp nữa rồi, nàng còn muốn đi chơi tuyết. Vị Nhiếp Chính Vương này ở đây nói chuyện lâu như vậy, lãng phí thời gian và làm kế hoạch của nàng bị chậm trễ.
Nhưng là... Nàng không thể nói trắng ra suy nghĩ của mình như vậy được, chỉ có thể lắc đầu như không có chuyện gì, tỏ vẻ mình không có gì muốn nói.
Thịnh Quyết mập mờ nhắc nhở nàng: "Bổn vương ngày ấy đến gặp ngươi nên mới dính phong hàn, cho đến hôm nay mới hoàn toàn khỏi bệnh. Ngươi có nên biểu hiện một chút gì hay không?"
Giang Lạc Dao nhìn hắn với ánh mắt vô tội, mang theo chút áy náy. Nàng vẫn cảm thấy có chút áy náy vì đã khiến vị Nhiếp Chính Vương này bị bệnh.
Chỉ là, đối phương hiện tại đề cập đến chuyện này là có ý gì?
Giang Lạc Dao nhìn Vương gia với vẻ mặt khó hiểu.
Thịnh Quyết muốn đối phương nói vài lời quan tâm, cho dù là qua loa, quan tâm lịch sự cũng được.
Hắn đột nhiên hứng thú, rất muốn nghe nàng nói những lời đấy.
Hơn nữa, Thịnh Quyết còn phát hiện ra rằng mỗi lần Giang Lạc Dao nghiêm túc trả lời hắn, lời nói của nàng như dòng nước suối chảy qua tâm hồn, luôn có thể khiến tâm trạng u ám của hắn tốt đẹp hơn vài phần.
Nàng thông minh và tinh tế như vậy, nếu có thể dặn dò một câu, có lẽ sẽ khiến tâm trạng của hắn tốt hơn một chút.
Đáng tiếc, lúc này đây Giang Lạc Dao lại không hiểu ý tứ này của hắn.
Nàng hiểu lầm, kết hợp với lời mở đầu của hắn, nàng cho rằng Thịnh Quyết muốn hỏi xem bệnh này của hắn đã trị dứt điểm chưa. Vì vậy, nàng hơi nhón chân, vô cùng quen thuộc và tự nhiên giơ tay, dùng mu bàn tay ấm áp áp lên trán đối phương.
Thịnh Quyết kinh hãi trong lòng, lập tức lui về phía sau nửa bước, kinh ngạc cúi đầu nhìn nàng.
Tim hắn đập mạnh, như những viên ngọc châu lăn lóc trên mặt đất, phập phồng không đồng nhất, không thể ngừng xao động.
Nàng sao lại...
Đột nhiên làm như vậy…
Giang Lạc Dao nhiều năm mắc bệnh nên cũng hơi thành thạo y thuật. Chỉ cần cảm nhận nhiệt độ một chút, nàng thấy trán của Nhiếp Chính Vương không nóng, không ửng đỏ, chứng tỏ bệnh đã lui.
Bệnh đã lui, vậy là đã khỏi.
Giang Lạc Dao: "Vương gia đã khỏi bệnh."
"Còn cần ngươi nói sao." Thịnh Quyết có chút cảm xúc khác thường. Hắn đè nén sự khác thường này xuống đáy lòng, ra vẻ bình tĩnh mà quát nạt nàng: "Một cô nương như ngươi lại luôn luôn động tay động chân như vậy, còn ra thể thống gì nữa."
Giang Lạc Dao giật mình, thu tay lại, cụp mắt không nói gì.
Lúc này nàng mới phát hiện mình hiểu sai ý, nhưng nàng không cảm thấy khó xử, ngược lại vẫn như bình thường, im lặng không nói, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Thịnh Quyết bị nàng làm cho bối rối, hoàn toàn không tỉnh táo suy nghĩ được gì.
Cuối cùng, khi hắn rời đi, bước chân dồn dập như thể đang chạy trốn.
Giọng nói đứt quãng của Hứa Lạp vang lên trong gió: "Vương— Vương gia, trời lạnh như vậy, ngài đừng đi nhanh như vậy chứ, ngài chậm một chút..."
Mọi người: "..."
Chung Nguyệt nắm tay Giang Lạc Dao: "Cô nương, Vương gia đây là làm sao vậy? Sao đột nhiên lại vội vã trở về như vậy?"
Giang Lạc Dao giọng nhàn nhạt: "Có lẽ hắn sợ chậm trễ chúng ta chơi tuyết, không sao đâu. Thừa dịp sắc trời còn sớm, chút ta còn có thể tranh thủ thời gian chơi lâu thêm một lát”
Giang Lạc Dao quấn một chiếc khăn, chuẩn bị nặn một quả cầu tuyết để chơi. Khi nàng cúi người tìm chỗ tuyết sạch thì bà ma ma phụ trách chăm sóc nàng đột nhiên chú ý tới.
Ma ma: "Cô nương ngài không thể nghịch tuyết được."
Giang Lạc Dao: "..."
Ma ma: "Người mới khỏi bệnh, nên nghe lời một chút. Tuyết này khó mà tạo hình được lại còn làm cho tay cô nương lạnh buốt còn có thể khiến người nhiễm hàn khí."
Cảm xúc của Giang Lạc Dao sa sút đến mắt thường cũng nhận biết được.
Nàng đành lười biếng buông khăn, xoay người trở về phòng.
Tất cả đều do người kia. Nếu không phải vì hắn, nàng đã có thể tranh thủ lúc ma ma không chú ý mà trộm chơi một lát.
Bên kia, tâm trạng của Nhiếp Chính Vương Thịnh Quyết cũng không tốt đẹp gì cho cam.
Phải đến khi trở lại thư phòng, hắn mới hoàn toàn bình tĩnh lại.
Hắn cũng không biết vì sao, vừa rồi hắn lại rối như tơ vò. Điều này rất kỳ quái, nhưng hắn không biết vấn đề nằm ở đâu.
Chẳng lẽ là... do bệnh của hắn vẫn chưa khỏi hẳn, nên xuất hiện một số triệu chứng khác thường cũng là điều bình thường phải không?
Hắn tự lừa dối mình một phen, sau đó cưỡng ép bản thân tập trung vào công việc, không nghĩ đến Giang Lạc Dao nữa.
Tóm lại, sau này cứ như vậy đối xử với nàng, xem Nhạc Xương Hầu có thể chịu được hắn lạnh nhạt nữ nhi bảo bối của hầu phủ hay không. Chỉ cần Nhạc Xương Hầu chịu không được mà chủ động đến đón nữ nhi về nhà, như vậy hắn cũng không tính là thất hứa mà còn có thể thuận theo tự nhiên xem như bán cho đối phương một ân tình.
Thịnh Quyết bỗng hỏi Hứa Lạp: "Ngươi nói Nhạc Xương Hầu còn bao lâu nữa sẽ đến đón con gái?"
Hứa Lạp ước chừng thời gian, nói: "Có lẽ qua mùa đông này, hầu gia sẽ đến đón."
Thịnh Quyết ngẩng đầu: "Vì sao là mùa đông này?"
Hứa Lạp: "Nghe nói hầu gia cố ý tác hợp ngài và cô nương. Như vậy khoảng thời gian này cũng xem như dài như vậy, có lẽ cũng đủ để có kết quả. Nếu qua mùa đông vẫn không có tiến triển gì, hầu gia rất có thể sẽ đón cô nương trở về. Giống như các quý nữ khác trong kinh thành, vào mùa xuân sang năm, sẽ đến cung tham gia một số hoạt động, để cô nương gặp gỡ các thiếu niên lang vừa độ tuổi khác, xem có duyên hay không..."
Thịnh Quyết có chút bực bội mà buông bút, không tỏ ý kiến gì.
Hứa Lạp không đoán được ý tứ của Vương gia, hắn ngẫu nhiên hỏi một câu khi đang nói chuyện phiếm: "Vậy ý tứ của Vương gia đối với Giang cô nương là..."
"Không có ý tứ gì cả." Thịnh Quyết nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, ngươi cũng thấy nàng như vậy, hiển nhiên cũng là ghét bỏ bổn vương."
Hứa Lạp: "Sao lại như vậy? Lão nô cảm thấy Giang cô nương cũng không có ý tứ đó. Nàng vẫn thực quan tâm đến Vương gia, trước khi ra cửa thậm chí còn tự mình đến kiểm tra thân nhiệt của Vương gia, quan tâm ngài còn đang sốt hay không."
Thịnh Quyết: "..."
Hứa Lạp này quả thực không biết lựa lời mà nói, điều hay không nói lại cứ nhằm vào điều dở, hắn lại không nhìn ra được Vương gia của hắn đang phiền lòng về chuyện này sao?
Thịnh Quyết: “Tương lai kẻ xui xẻo nào sẽ cưới nàng về đây?”
Lú: “À ~” ∠ (ᐛ 」∠) _