Nhiều vị danh y nổi tiếng trong thời gian này đều đã đến phủ Nhiếp Chính Vương để chẩn trị, trong đó có cả những thái y giỏi nhất trong Thái Y Viện.
Thịnh Quyết thời gian này đều đã phải thử qua tất cả các loại thuốc khó uống.
Cuối cùng, hắn không thể chịu đựng được nữa, đành phải gọi ma ma bên cạnh Giang Lạc Dao đến, nín thở uống lại phương thuốc ghê tởm kia.
Lúc này, bệnh của hắn mới thực sự khỏi hẳn.
Lần này, Thịnh Quyết không thể không thừa nhận rằng Nhạc Xương Hầu thật sự rất quan tâm đến nữ nhi của mình, ngay cả ma ma bên cạnh Giang Lạc Dao y thuật cũng tốt đến vậy.
Y thuật này xem ra cũng không tệ, Thịnh Quyết ngẫm nghĩ lại những chuyện xảy ra trong thời gian qua, cảm thấy một mình ma ma này có thể sánh ngang với hơn nửa Thái Y Viện.
Câu nói "chỉ hiểu đơn giản một số thứ" của ma ma này e rằng cũng chỉ là khiêm tốn.
Sau khi hoàn toàn khỏi bệnh, Thịnh Quyết có chút tò mò nên gọi ma ma lại hỏi: "Ngươi y thuật cao minh như vậy, sao thân mình của cô nương nhà ngươi vẫn yếu ớt đến như thế? Bệnh của nàng ấy rất khó chữa sao?"
Ma ma nói: "Cũng không có gì đặc biệt khó chữa, chỉ là thân thể cô nương vốn yếu, đều tại thời tiết thay đổi thất thường khiến bệnh của cô nương liên tục bị ảnh hưởng, dẫn đến một số bệnh nhỏ kéo tơ mãi không dứt."
Nghe ma ma nói như vậy, giống như việc cô nương nhà bà hay bị bệnh là do thời tiết thất thường không hiểu lòng người.
Thịnh Quyết tự nhận mình cũng rất ngang ngược vô lý, nhưng so với người nhà họ Giang, hắn cảm thấy mình vẫn còn rất sáng suốt.
Thịnh Quyết quả thực không nói nên lời.
Hắn biết cả nhà Nhạc Xương Hầu đều yêu thương cô nương nhà họ.
Ở điểm này, hắn cảm thấy thật khó hiểu.
Lúc nào cũng độc đoán, bạc bẽo như Nhiếp Chính Vương cuối cùng cũng có chút tò mò, hắn rất muốn biết, rốt cuộc là người con gái như thế nào, đáng giá để cả hầu gia trên dưới đều thực lòng yêu thương như vậy?
Là thương xót thân thể yếu ớt hay ốm đau bệnh tật của nàng? Hay là yêu thương tính cách thất thường, lời nói ẩn chứa dao nhọn, không nghiêng không lệch mà đâm vào lòng người?
Thịnh Quyết nghĩ mãi cũng không ra, hắn cảm thấy nhất định là do Nhạc Xương Hầu đã chiều hư nữ nhi, cho nên cả phủ trên dưới đều phải nhìn sắc mặt của cô nương họ Giang này nên mới cố gắng chiều chuộng nàng.
Thế gian này vốn toàn là người ích kỷ, bội bạc, cho dù thật sự có một người nguyện ý moi tim móc phổi đối xử tốt với người khác, thì đó cũng là một chuyện hiếm thấy không hề thực tế.
Khi một nhóm người đồng thời đối xử tốt với một người nào đó, thì nhất định không phải xuất phát từ chân tâm.
Tình cảm của người khác xoay quanh ngươi như ngươi là trung tâm của họ, rốt cuộc cũng sẽ pha lẫn những toan tính lợi ích, bằng không tình cảm đấy không thể duy trì lâu dài được. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Thịnh Quyết nghĩ, tiểu hoàng đế trong kinh thành, cho dù hiện tại chỉ là một đứa trẻ không quyền không thế, nhưng những cung nữ, thái giám và thần tử bên cạnh chẳng phải cũng đều mong muốn được tiến lên lấy lòng sao?
So sánh như vậy, hắn cũng nhanh chóng nghĩ thông suốt.
Giang Lạc Dao là đích nữ của Giang gia, là đứa con đầu lòng được sinh ra sau khi Nhạc Xương Hầu được phong tước, một phủ hầu to lớn như vậy, tất nhiên là phải hết lòng sủng ái mới được, không có gì kỳ lạ.
Nhiếp Chính Vương Thịnh Quyết một bên tìm kiếm lý do và lời giải thích, cố gắng thuyết phục bản thân, một bên vẫn không thể kiềm chế sự tò mò trong lòng.
"Cô nương nhà ngươi có chút huyền bí." Hắn nói như vậy, sau đó tiếp tục thử dò hỏi ma ma: "Tất cả mọi người đều nguyện ý thương tiếc nàng, cũng là một chuyện kỳ lạ, đối với bổn vương, lần đầu tiên gặp cô nương nhà ngươi, thế nhưng cũng không sinh ra cảm giác gì phản cảm."
Nhìn không chán ghét— đối với Nhiếp Chính Vương ngông cuồng bạc tình như hắn mà nói, chính là lời khen ngợi lớn nhất.
Nhưng ma ma không biết, bà là người thẳng thắn, trong mắt nàng, khen là khen, ghét là ghét không hề quanh co lòng vòng.
Những từ ngữ mang tính hàm ý như thế này đều là ẩn ý thể hiện sự ghét bỏ mà không muốn người ta mích lòng.
Ma ma lập tức ngẩn người, bà cũng không nghĩ rằng cô nương nhà mình như vậy, vậy mà lại khiến Nhiếp Chính Vương cất lời ẩn ý?
Cô nương nhà mình đã làm gì sao?
Hình như là không có làm gì cả?
Tại sao Nhiếp Chính Vương lại chán ghét cô nương?
Cô nương mới đến Vương phủ không lâu, nhiều nhất chỉ gặp Vương gia hai lần, tại sao lại như vậy?
Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của ma ma, Hứa Lạp cảm thấy đối phương có lẽ đã hiểu lầm điều gì đó, vì vậy vội vàng thay Vương gia giải thích vài câu: "Ma ma không biết rồi, Vương gia nhà ta vốn không gần nữ sắc, nhìn thấy nữ tử bình thường đều sẽ cảm thấy tâm phiền ý loạn, không chán ghét cũng đã là sự tiếp nhận rất lớn."
Ma ma suy nghĩ một lát, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
Đúng vậy, bà đã từng nghe người hầu trong phủ nói qua, Nhiếp Chính Vương người này một thân một mình, mệnh cách cũng cứng rắn vô cùng. Nghe nói có không ít quý nữ muốn kết duyên cùng Vương gia, nhưng kết cục đều không ra gì.
Nói hàm ý một chút, đó là hung thần, quả độc, mệnh cứng...
Kỳ thật nếu nói thẳng, thì đó là khắc thê.
Ma ma nhớ rõ khi cô nương nhà mình chuẩn bị đến Nhiếp Chính Vương phủ, cũng có người lo lắng mà đi hỏi hầu gia cùng phu nhân. Hầu gia hình như là đề cập đến lời nói của vị đại sư đoán mệnh kia, mới giải tỏa được lo lắng của người khác.
Bất quá, cho dù vị đại sư đoán mệnh có pháp thuật cao thâm, hầu gia cũng không hoàn toàn tin tưởng.
Hầu gia cố ý dặn dò hạ nhân các nàng.
Cô nương nhà họ cho dù muốn ở lại Nhiếp Chính Vương phủ, nhưng không thể thân cận với Vương gia quá, miễn cho không cẩn thận khiến Vương gia bất mãn hoặc là dính vào quá nhiều sát khí của Vương gia mà sinh bệnh
Ma ma hiểu ra, liền dùng ánh mắt thương cảm pha lẫn bi thương nhìn về phía Nhiếp Chính Vương.
Thịnh Quyết: ???
Hắn có chút kinh ngạc, đây là loại ánh mắt gì?
Như thế nào lại giống như đang thương hại chính mình?
Còn có người cảm thấy hắn đáng thương sao?
Với một người thô bạo như hắn, tình huống bị nhìn bằng ánh mắt đồng tình quả thực là hiếm thấy.
"Cũng đã một thời gian rồi ta chưa gặp cô nương nhà ngươi." Thịnh Quyết đi đi lại lại, đột nhiên nhớ tới, liền thuận miệng nói một câu: "Nếu bổn vương xử lý xong chuyện tồn đọng này, rảnh rỗi sẽ đi nhìn Giang cô nương một cái."
Ma ma vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ về "Nhiếp Chính Vương đáng thương khắc thê", lập tức liền lấy lại tinh thần, nghe thấy câu nói đó của Thịnh Quyết liền cảm thấy mâu thuẫn, nhất thời không cẩn thận lộ ra ngoài.
Bà không biết tâm tư của mình đã bị Nhiếp Chính Vương phát hiện, chỉ một ánh mắt đó liền khiến đối phương trầm mặt.
Thịnh Quyết không thể hiểu được— tại sao hắn lại cảm giác như ma ma này không thực sự muốn hắn đi gặp Giang Lạc Dao?
Điều này không thích hợp.
Giống như ánh mắt "đồng tình" khó hiểu ban nãy, ánh mắt bài xích lúc này cũng rất kỳ quái.
Rõ ràng là hầu gia bọn họ cố ý đưa nữ nhi đến phủ của mình nhờ cưu mang, như thế nào lại giống như hắn là kẻ đi cướp người vậy?
Hắn còn chưa muốn người đâu.
Huống hồ, hắn mới vừa rồi chỉ là đề cập một chút, dù sao hắn là Nhiếp Chính Vương bề bộn công việc khắp nơi, cho dù không đi gặp Giang Lạc Dao, cũng không có bất kỳ vấn đề gì.
Thịnh Quyết cũng không có ý định đi gặp cô nương ấy nhiều hơn.
Nhưng là hiện tại.
Hắn bị ánh mắt bài xích của ma ma này chọc giận, loại cảm xúc phản nghịch này lập tức dâng trào, làm hắn cố tình muốn đi ngược lại ý muốn của đám người này, đi gặp Giang Lạc Dao xem gần đây nàng ta đang làm gì.
Thịnh Quyết càng nghĩ càng tức giận.
Chắc chắn là đám hạ nhân này nghe được lời đồn nhảm nào đó, cho rằng mình là Nhiếp Chính Vương với mệnh cách hung thần quả độc, sợ hắn khắc cô nương nhà họ sao.
Thịnh Quyết nghĩ, Giang Lạc Dao đã được Nhạc Xương Hầu đưa đến phủ của mình, quan tâm đến đám hạ nhân này làm gì? Các nàng thích lo chuyện bao đồng như thế thì sao? Không vừa mắt hắn còn có thể làm gì? Chẳng lẽ có thể thay đổi được gì sao?
Cho ma ma lui ra ngoài một lúc rồi Thịnh Quyết cũng không thể tĩnh tâm tiếp tục làm việc của mình.
Hắn hỏi Hứa Lạp: "Cô nương đích nữ nhà Giang gần đây đang làm gì?"
Hứa Lạp nói: "Giang cô nương dường như gần đây lại bị bệnh, từ ngày Vương gia đi rồi, bệnh cũ năm xưa của cô nương lại tái phát, nghe nói nàng muốn đến thỉnh an ngài, nhưng bệnh mãi vẫn không có chuyển biến tốt, vì vậy một thời gian dài cũng không có cách nào đến gặp ngài."
Thịnh Quyết nhướng mắt: "Cái từ ‘nghe nói’ này của ngươi nghe cũng rất tinh tế đấy."
Hứa Lạp nghe ra ý trách cứ trong lời nói của hắn, cười gượng gạo, không hề cãi lại.
Hai người đứng trong sân, Nhiếp Chính Vương không có hành động gì, Hứa Lạp cũng không dám động, nhất thời hai người liền im lặng đứng như vậy, bầu không khí có chút yên tĩnh.
Thịnh Quyết hé răng: "Ngươi không có việc gì để làm sao?"
Hứa Lạp: "……”
Sao có thể chứ.
Vương gia gần đây thực sự bận rộn, hắn tất nhiên cũng bận rộn đến vắt chân lên cổ, làm sao có thể không có việc gì để làm được.
Nhưng mà Vương gia ngài không đi, hắn là hạ nhân, làm sao có thể trực tiếp quay đầu rời đi?
Hứa Lạp cảm thấy khó hiểu, hắn dùng ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm vào Vương gia của mình trong chốc lát, đột nhiên hắn ý thức được những lời lúc nãy của Thịnh Quyết có chứa một tầng ý khác!
Hứa Lạp dè dặt đề nghị: "Không bằng... Lão nô bồi Vương gia đi thăm Giang cô nương?"
Cảm xúc trong đáy mắt Thịnh Quyết không thực rõ ràng.
Hứa Lạp có chút không nắm bắt được ý tứ của hắn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng mà ở bên cạnh hắn chờ đợi. Vương gia vẫn luôn không lên tiếng hắn liền tiếp tục biến mình thành một bức tượng đứng bên cạnh.
Ngay khi hắn nghĩ nên tiếp tục nói như thế nào, thì Vương gia của hắn lại đột nhiên cử động.
Thịnh Quyết cố gắng làm cho giọng điệu của mình không có vẻ vội vàng và tò mò: "Bổn vương chỉ sợ nàng vô tình chết trong phủ, đến lúc đó Nhạc Xương Hầu lại đến hưng sư vấn tội."
Hứa Lạp theo ý tứ của hắn nói: "Chính là đạo lý này, Vương gia quả thật là một người nhân hậu, thật sự khiến nô tài kính nể."
Thịnh Quyết: "……”
Những lời này…… Hắn như thế nào cũng không nghĩ tới hai từ “nhân hậu” gắn được lên người mình?
Thịnh Quyết vừa đi về hướng Ninh Tử Hiên, vừa tự giải thích: "Còn có, bổn vương rất tò mò vì sao hầu phủ trên dưới đều thương tiếc và sủng ái Giang cô nương kia như vậy? Những người đó việc gì phải thật tâm mang chân tình ra đối đãi nàng……”
Hắn khi còn nhỏ còn không có được đãi ngộ như vậy.
Thịnh Quyết nhớ tới những sự tình của hắn hồi bé, bọn hạ nhân bên trong phủ hầu hết đều là những kẻ chuyên nịnh nọt. Tuy không đến mức quá thất trách trong việc chăm sóc người khác, nhưng cũng không thực sự quá quan tâm. Những kẻ đó giỏi nhất là mặt trong mặt ngoài với người khác, cố gắng vì lợi ích của bản thân, chứ không hề chu đáo và tận tâm như những hạ nhân này của Nhạc Xương Hầu phủ.
Rốt cuộc Giang Lạc Dao là người như thế nào? Nàng có gì đặc biệt để được nhiều người yêu thương và quý mến đến vậy?
Thịnh Quyết trầm ngâm: "Nàng ta rốt cuộc là thực sự bị bệnh, hay là cố ý trốn tránh không gặp bổn vương? Việc này còn cần phải tiếp tục theo dõi và chứng thực."
Hắn tiếp tục: "Vì sao bổn vương vừa đi, nàng ta liền ngã bệnh, vừa về nàng ta liền khỏi? Chẳng lẽ đây là cố ý tìm cớ để không đến gặp ta? Hay là muốn chờ ta đến gặp nàng? Nàng ta thật to gan!"
Hứa Lạp im lặng.
Hắn không biết có nên nói ra suy nghĩ của mình hay không.
Chẳng lẽ Vương gia không hề suy xét một chút nào sao?
Nếu mỗi lần Vương gia đến gặp Giang Lạc Dao, nàng ta đều cáo ốm không gặp, thì điều đó mới thực sự kỳ quái.
Mỗi lần Vương gia đến Giang cô nương đều sẽ ra mặt tiếp đón, chỉ là sau khi Vương gia rời đi, nàng ta đổ bệnh cáo ốm không đến thỉnh an, cũng không có gì sai trái cả.
Nói cho cùng, Giang Lạc Dao chỉ đến Vương phủ ở tạm một thời gian, không hề cầu cạnh Vương gia, cũng không phải là vãn bối hay cấp dưới, không cần phải suốt ngày đến trước mặt Vương gia để làm phiền mới đúng.
Hứa Lạp nghi ngờ một cách hợp lý: Nếu Giang Lạc Dao thực sự đến thỉnh an đúng hạn mỗi ngày, thì có lẽ đến ngày thứ ba, Vương gia đã cau có rồi cảm thấy nàng phiền phức xong rồi ra lệnh không cho nàng đến nữa.
( truyện đăng trên app TᎽT )