“Không thể nào, không thể nào.” Hứa Lạp liên tục lắc đầu: “Giang cô nương nhất định sẽ khỏe lại.”
Thịnh Quyết: “Nếu nàng ấy mấy ngày nữa vẫn không có cách nào hồi phục, tính mạng gặp nguy hiểm, ta sẽ đưa người về cho Nhạc Xương Hầu.”
Giang Lạc Dao không thể chết.
Nếu chết, Thịnh Quyết hắn sẽ hoàn toàn trở thành kẻ thù với Nhạc Xương Hầu.
Không còn ân nghĩa cũng thôi, lấy oán trả ơn há chẳng phải là hành vi của kẻ tiểu nhân.
Vòng qua nhà thuỷ tạ và núi giả, Ninh Tử Hiên đã gần ngay trước mắt. Hứa Lạp khẽ nói: “Vương gia, nếu Giang cô nương có thể khỏe lại, có phải hay không đã nói lên rằng…”
Thịnh Quyết: “Cái gì?”
Hứa Lạp muốn nói lại thôi, trong ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Ý hắn muốn nói là: Giang Lạc Dao sẽ không bị khắc đến, và hắn cũng không cần phải quá xa cách với nàng.
Thịnh Quyết biết hắn muốn nói gì, lắc đầu im lặng phủ nhận: “Không có khả năng.”
Lúc này chủ tớ hai người đã đến Ninh Tử Hiên.
Thịnh Quyết phủi tuyết trên vai, đi qua trước ánh mắt kinh ngạc và vui mừng của gia nhân nhà họ Giang.
“Giang cô nương thế nào?” Vừa bước vào cửa, hắn đã được phủ trong ấm áp, sự lạnh lẽo khi nãy đã tan biến hoàn toàn: “Ngủ rồi sao?”
“Bẩm Vương gia…” Bà ma ma phụ trách hầu hạ tiến lên, nhỏ giọng nói: “Nửa nén hương trước, cơn sốt của cô nương đã có dấu hiệu giảm. Lúc ngài mới vừa đến Ninh Tử Hiên, chúng ta vừa vặn kiểm tra hơi thở của cô nương, phát hiện cô nương đã ổn, thân mình cũng không còn sốt hay khó chịu.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Thịnh Quyết và Hứa Lạp liếc nhìn nhau, lòng cũng phức tạp.
Còn may.
Cửa phòng mở ra, có hạ nhân bưng đến một chén thuốc đen sì.
Thịnh Quyết cúi đầu nhìn thoáng qua, hỏi: “Nàng ấy không uống thuốc sao?”
“Vừa rồi chỉ lo mang than đến để sưởi ấm cho cô nương, trời giá rét thế này cũng không tiện đi lấy than, nên việc sắc thuốc bị chậm trễ một chút.” Bà ma ma nói: “Cũng may có Vương gia phù hộ, cô nương nhà ta mới có thể vượt qua kiếp nạn này.”
Thịnh Quyết giơ tay sưởi ấm trong hơi nóng của than trong phòng, nghe xong lời này cũng gật đầu.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn nghe người ta nói như vậy ——
Chính mình vậy mà còn có thể che chở cho người nào sao?
Không chết là tốt rồi.
Thịnh Quyết rũ mắt không nói lời nào, chỉ im lặng sưởi ấm: “Thuốc kia, mau để Giang cô nương tranh thủ lúc còn nóng uống đi.”
Ma ma đang muốn gọi người bưng thuốc xuống, vừa nghe lời này lại vội vàng dừng lại.
“Cô nương không dễ ngủ, ngủ rồi nếu bị đánh thức trong lòng khó tránh khỏi sẽ mệt mỏi.” Ma ma vẻ mặt khó xử, “Vương gia nếu không vẫn là để cô nương ngủ trước, đợi nàng tỉnh rồi hâm nóng thuốc lại cho cô nương uống.”
Thịnh Quyết sợ Giang Lạc Dao lặng yên không tiếng động mà chết, dù thế nào cũng muốn tự mình nhìn chằm chằm đối phương uống thuốc mới bằng lòng đi. Hắn vẫy tay gọi người bưng chén thuốc kia đến, trong lời nói có loại bá đạo không cho phép ai xen vào: “Uống thuốc là để mau khỏi có gì mà phải hoãn lại? Các ngươi cũng dưỡng cô nương nhà các ngươi đến quá mức kiều khí.”
Hứa Lạp: “……”
Haizz, Giang cô nương mới có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, Vương gia ngài không nên quấy phá như vậy chứ.
Mắt thấy Nhiếp Chính Vương cầm lấy muỗng và chén thuốc hướng vào bên trong, một bộ dáng như muốn ngang ngạnh rót cho Giang cô nương, gia nhân xung quanh sợ đến mức tất cả đều ba chân bốn cẳng tiến lên ngăn cản.
Hứa Lạp xíu chút nữa bị dọa đến hồn vía lên mây vội vàng cản lại: “Vương gia cẩn thận một chút, cô nương vẫn còn đang ngủ ngài đừng ép rót thuốc người ta chứ.”
Thịnh Quyết:???
“Bổn vương khi nào muốn cưỡng ép rót thuốc cho nàng?” Thịnh Quyết không thể hiểu được: “Bổn vương chỉ muốn thử một chút xem thuốc này có đắng hay không.”
Mọi người nghe xong lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Khi Giang Lạc Dao tỉnh dậy, nàng cảm thấy thân thể mình đã hồi phục đáng kể.
Nàng không khỏi có chút nghi hoặc.
Trước đây ở hầu phủ, mỗi lần phát sốt sinh bệnh ở hầu phủ đều phải tra tấn mười ngày nửa tháng mới có thể hoàn toàn khỏi hẳn, bệnh tật cứ kéo dài dai dẳng như tơ vò.
Đây là lần đầu tiên nàng hồi phục nhanh chóng chỉ trong vòng vài canh giờ.
Thậm chí còn không cần phải uống thuốc. ( truyện trên app T Y T )
Giang Lạc Dao đứng dậy đi ra ngoài, nha hoàn hầu hạ Chung Nguyệt thấy nàng tỉnh liền vội vàng tiến lên đỡ nàng.
Thắp đèn lên, hai người đồng loạt đi ra chính đường.
Nhiếp Chính Vương Thịnh Quyết lúc này đã ngủ rồi.
Nhìn thấy Hứa Lạp đi đến, Giang Lạc Dao lên tiếng: “Sân nhà đều đã được quét tước sạch sẽ, Vương gia ở chỗ này ngủ sẽ không thoải mái, không bằng chuyển sang phòng khách bên cạnh mà nghỉ ngơi.”
Hứa Lạp nhỏ giọng đáp: “Vương gia vốn không định ngủ, ngài chỉ định ở đàng kia ngồi đợi một lát. Ai ngờ đến bây giờ ngài đã ngủ thiếp đi mất như vậy, có thể là lúc ban ngày ngài quá mức mệt nhọc”
Có thể nhìn ra được Thịnh Quyết không cẩn thận ngủ thiếp đi mất.
Giang Lạc Dao nhìn qua, phát hiện Thịnh Quyết ngồi ở ghế thái sư to rộng, khuỷu tay chống lên tay vịn, lòng bàn tay nâng lấy đầu, nhìn như là đang ngồi chợp mắt một lát… Trên thực tế Hứa Lạp nói đúng, Vương gia bây giờ đã ngủ được một lát.
Hiện tại thời điểm không còn sớm, mấy người đứng ở đó cũng không biết làm gì.
Giang Lạc Dao cầm đèn, từng bước một đến gần.
Ngọn đèn dầu tạo nên ánh sáng lập lòe, Thịnh Quyết nhắm hai mắt, Giang Lạc Dao từ góc này chỉ nhìn được sườn mặt hắn, thấy mi mục tinh tế, chân mày tuấn tú, sống mũi cao thẳng tắp tạo nên đường nét rõ ràng, cùng khí chất cao quý của vị Nhiếp Chính Vương toát lên vẻ uy nghi của hậu duệ quý tộc.
Lúc hắn ngủ, tính tình sẽ có vẻ ôn hòa hơn rất nhiều.
Giang Lạc Dao lại đến gần hơn một chút, phát hiện mày của đối phương không biết khi nào đã nhăn lại, có lẽ đã mơ hồ đã nhận ra có người tới gần cho nên trong mơ cũng dâng lên cảnh giác.
Giang Lạc Dao quan sát kỹ hơn, nơi đuôi mắt của Thịnh Quyết có một nốt ruồi nhỏ, thoạt nhìn như một nét bút vô tình lướt qua.
Nốt ruồi này nằm ở vị trí tinh tế, mang đến cho hắn một khí chất khó tả.
Giang Lạc Dao che bớt ngọn đèn dầu, bước chân chậm lại, do dự không biết có nên đánh thức hắn hay không.
Nhưng vào lúc này, Thịnh Quyết vốn luôn đề cao cảnh giác bỗng chốc mở bừng mắt.
Có lẽ là do một số nguyên nhân, hắn thực sự không ngủ quá say.
Bất chợt nhận ra có người tới gần, Thịnh Quyết vẫn ngồi yên ở đấy, đáy mắt còn lưu lại chút mơ màng, nhưng rất nhanh, sự tỉnh táo đã chiếm lấy, tiếp theo đó là ánh mắt dò xét và đề phòng.
Hắn có một đôi mắt đào hoa sâu thẳm, nhưng không hề mang chút tình ý lả lơi nào, trái lại, đôi mắt ấy toát lên vẻ bạc bẽo, khiến người ta không muốn tới gần chọc ghẹo.
Thịnh Quyết nhíu mày, nhắm mắt không kiên nhẫn, nói với Giang Lạc Dao: "Ngươi tỉnh rồi."
"Ừm." Giang Lạc Dao đáp, "Đã hạ sốt, người cũng không còn khó chịu."
Ở khoảng cách gần như vậy, Giang Lạc Dao thu hết phản ứng của hắn vào mắt.
Thừa dịp đối phương còn đang nhắm mắt hồi thần, nàng chăm chú nhìn hắn một lần nữa, ánh mắt dừng lại nơi nốt ruồi ngay đuôi mắt ấy.
Đẹp.
Nàng nghĩ, nếu không có nốt ruồi này, hắn tựa như một viên ngọc quý giá nhưng lạnh lùng, nhưng nếu thêm nốt ruồi này... lại thêm chút tình ý và ôn hòa. Giang Lạc Dao hơi suy tư, bỗng chốc hoảng sợ bởi ý tưởng của chính mình.
"Nếu ngươi không có việc gì, bổn vương cũng nên đi rồi."
Thịnh Quyết thở dài, định đứng dậy, nhưng ngay khoảnh khắc hắn đứng lên, đột nhiên trước mắt trở nên mờ mịt, có cảm giác đầu nặng chân nhẹ, tay chân lạnh toát tê dại khiến máu trong người hắn như đông lại.
"Sao trong phòng lại lạnh như vậy?" Hắn hỏi, sau đó đứng vững vàng, cố gắng ổn định hơi thở:"Hôm nay tuyết lớn, than lửa phải đốt đủ..."
Hứa Lạp và Giang Lạc Dao nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ khó hiểu.
Rõ ràng là trong phòng rất ấm áp.
Vì sức khỏe của Giang Lạc Dao không tốt, bọn hạ nhân sợ nàng bị lạnh nên đã đốt than lửa rất lớn, không ngừng cung cấp sự ấm áp, như thế nào lại có thể cảm thấy lạnh?
Hơn nữa, Vương gia thân thể cường tráng, đáng lẽ không nên cảm thấy lạnh mới phải chứ, sao lại như vậy được?
Hứa Lạp cũng không hiểu.
Giang Lạc Dao lại như hiểu ra điều gì, bèn sai bọn hạ nhân đem nến trong phòng thắp sáng, sau đó cẩn thận nhìn sắc mặt của Thịnh Quyết.
"Vương gia hẳn là sinh bệnh rồi." Nàng nói, "Có lẽ cũng là do bị sốt bằng không sao lại cảm thấy lạnh?"
Thịnh Quyết phản bác: "Bổn vương từ sau khi tự nhược quán, chưa từng sinh bệnh, không thể nào dính phong hàn được."
Hắn cũng không nghĩ tới lúc hắn ở thư phòng đã có dấu hiệu khó chịu và buồn ngủ, sau đó lại không thêm y phục mà đội tuyết đến Ninh Tử Hiên. Trên đường đến đây có lẽ là bị ảnh hưởng bởi thời thiết giá lạnh và ẩm ướt nên mới triệt để sinh bệnh.
Tính cách độc đoán của Nhiếp Chính Vương khiến bản thân hắn cũng không ngoại lệ.
Hắn cố chấp phủ nhận khả năng sinh bệnh của mình, hoàn toàn không suy xét đến các dấu hiệu trước đó.
Giang Lạc Dao không thèm nghe hắn phản bác, trực tiếp tiến lên nâng tay nhẹ nhàng áp lên trán hắn, cảm nhận nhiệt độ nóng rực đang vạch trần sự che giấu của con người cứng đầu này.
Hứa Lạp bên cạnh cùng bọn hạ nhân của hầu phủ đều trực tiếp sợ ngây người đối với hành động táo bạo này của nàng.
Cái này —
Có vẻ không phù hợp cho lắm, cô nương trực tiếp động tay thử độ ấm cơ thể của Vương gia, nói thế nào cũng không phù hợp quy củ.
Đương nhiên, quy củ gì đó đều không đáng sợ bằng Vương gia của họ nổi giận.
Rốt cuộc mọi người đều biết Nhiếp Chính Vương có tính khí hung bạo và khó chiều như thế nào.
"Nóng." Giang Lạc Dao không hề e dè hay lúng túng, sau khi kiểm tra nhiệt độ, nàng xoay người dứt khoát: "Ta sẽ truyền lệnh cho người đến chườm nóng hạ nhiệt cho Vương gia."
Thịnh Quyết: "..."
Hắn không thể tin nổi, vị tiểu thư khuê các nổi tiếng của Giang gia này, sao lại dám mặt không đổi sắc mà thực hiện hành động thân mật như vậy với hắn trước mặt nhiều người như thế?
Phụ thân của nàng không dạy dỗ nàng sao?
Đây có phải là chuyện mà nữ nhi bảo bối của Nhạc Xương Hầu nên làm?
Có lẽ Thịnh Quyết thực sự bị bệnh, lần này phản ứng của hắn chậm hơn vài nhịp, mãi đến khi Giang Lạc Dao đi phân phó người hầu, hắn mới lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Hầu gia các ngươi chính là giáo dục nữ nhi như vậy?" Thịnh Quyết chất vấn bọn hạ nhân: "Nàng thản nhiên lại gần sờ trán bổn vương?"
Bọn hạ nhân vội vàng quỳ rạp xuống đất, bối rối thay cô nương giải thích: "Vương gia thứ tội, cô nương hôm nay nửa đêm mới tỉnh dậy, e rằng tinh thần vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo..."
"Bình thường ở phủ chúng ta, đều là nha hoàn bà tử bên người hầu hạ cô nương, cô nương cũng chưa từng tiếp xúc với nam tử nào khác, cho nên..."