Ánh mắt Thịnh Quyết lướt xuống, lại chú ý đến chiếc mũi thon gọn thanh tú của đối phương ửng hồng một màu phơn phớt, có lẽ là do bị đông lạnh chưa kịp ấm lại.

Trong lòng Thịnh Quyết khẽ động, theo bản năng mà mở miệng: “Lạnh không?”

Hứa Lạp bên cạnh nghe vậy, tức khắc vui mừng mà nhìn về phía này, sau khi xác định đây là câu hỏi quan tâm đầu tiên của vương gia nhà hắn dành cho nữ tử, hắn suýt chút nữa đã bật khóc vì vui mừng.

Trời xanh có mắt, chủ tử nhà mình rốt cuộc cũng chịu quan tâm đến nữ tử!

Thịnh Quyết: “……”

Giang Lạc Dao đáp: “Lạnh.”

Thịnh Quyết trong nháy mắt ý thức được tâm tư của bản thân đã bị dao động, vì thế lập tức lạnh mặt lại, không vui đáp lời: “Lạnh thì đừng chạy lung tung.”

Hắn đang trách chính mình.

Giang Lạc Dao nghe ra ý tứ ngoài lời của Nhiếp Chính Vương, ngay sau đó cúi mặt xuống, không thèm nhìn hắn nữa.

Nàng lấy khăn che miệng, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, chờ phụ thân mình tiến đến.

Kỳ thật, nàng cũng không thực sự muốn rời khỏi hầu phủ, chỉ là hôm nay trong phủ có một vị đại sư đoán mệnh đến, nghe nói vị này ở kinh thành rất có tiếng tăm nên rất nhiều tiểu thư khuê các đều tìm đến để xem quẻ.

Phụ thân cũng vì thấy mọi người đều khen ngợi nên mới mời người này đến xem cho nữ nhi bảo bối của mình một quẻ.

Nhưng không hiểu vì sao, sau khi xem quẻ xong, vị đại sư này liền có sắc mặt khó lường mà kéo phụ thân đi nói nhỏ.

Giang Lạc Dao không biết gì về cuộc nói chuyện đó hết.

Chỉ biết rằng sau khi vị đại sư đoán mệnh kia rời đi, Phụ thân liền vội vàng sai hạ nhân thu dọn hành lý cho nàng để nàng đến phủ Nhiếp Chính Vương tạm trú một thời gian. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Lúc ấy phụ thân nói lý do với nàng là— Nhiếp Chính Vương tài cao học rộng, thích hợp để nàng bái làm sư.

Lời này, nghe qua liền biết là nói dối rồi.

Phụ thân nàng làm sao dám nha? Cư nhiên dám để cho vị Nhiếp Chính Vương này làm sư phụ cho nàng, thậm chí còn muốn đem nàng đưa vào vương phủ của hắn.

Giang Lạc Dao không nghĩ ra, nhưng cũng không có phản bác phụ thân nàng.

Sau đó, nàng trơ mắt mà nhìn phụ thân tiến vào bái kiến Nhiếp Chính Vương, rồi lại nhìn hai người họ hàn huyên hồi lâu. Vị Nhiếp Chính Vương một phút trước vừa mới có thái độ lãnh đạm với nàng bây giờ đây lại cùng phụ thân trò chuyện trông khá hoà hợp…

Giang Lạc Dao trầm mặc trong suốt quá trình, rốt cuộc từ đối thoại của hai người mới biết được một số chuyện.

— Phụ thân là người từng có đại ân với Nhiếp Chính Vương.

Lúc này đây, phụ thân phải lấy đại ân lúc trước ra để mà trao đổi.

Không vì cái gì, chỉ vì chính nàng.

Điều này không đáng.

Giang Lạc Dao ở trong lòng âm thầm lắc đầu, cảm thấy giao dịch này của phụ thân thật sự không đáng giá. Nàng cảm thấy bản thân mình cũng không có vấn đề gì to lớn nhưng phụ thân lại khăng khăng muốn làm điều này.

Mà phụ thân từ đầu đến cuối cũng không hề nhắc đến chuyện “bái sư”, chỉ lấp lửng đưa ra mong muốn cho nàng tạm trú tại Nhiếp Chính Vương phủ một thời gian, sau đó sẽ đón nàng trở về.

Hiển nhiên, Nhiếp Chính Vương cũng thực không hiểu.

Giang Lạc Dao cảm nhận được cảm xúc nghi hoặc của đối phương, liền đưa mắt nhìn theo, lại vừa vặn chạm phải tầm mắt của đối phương.

Vị Nhiếp Chính Vương hung hãn này, ánh mắt không hề thân thiện, lúc nhìn người khác, hắn không nhìn thẳng mà cúi thấp mặt mày rồi bất động thanh sắc ngước mắt lên, mi cung sắc bén ghim chặt, hơn nữa ánh mắt lạnh lùng, luôn mang lại cho người ta cảm giác áp bách không tiếng động.

Giang Lạc Dao chưa từng thấy qua loại ánh mắt này.

Nàng hơi tò mò, liền quan sát đối phương đến xuất thần.

Thịnh Quyết: “……”

Thịnh Quyết cũng biết ánh mắt của mình không tốt nhưng vẫn cố ý bày sắc mặt cho Giang Lạc Dao, muốn cho đối phương biết khó mà lui chủ động năn nỉ phụ thân mang nàng rời đi nơi này.

Loại chuyện từ chối này, nếu ngay từ đầu chưa kịp đem phong thư từ chối kia đưa trở về, tiếp theo sẽ rất khó xử.

Nhạc Xương Hầu quân công hiển hách, cũng coi như là trụ cột của triều đình. Thịnh Quyết hầu như không gặp qua đối phương mở miệng cầu xin ai bao giờ. Huống chi, đối phương là ân nhân của mình, đã mở lời, thậm chí còn tự mình đến cửa cầu kiến. Hắn không tiện từ chối đối phương trực tiếp chứ nói gì kêu đối phương mang nữ nhi về phủ đi.

Thịnh Quyết lại lần nữa liếc nhìn Giang Lạc Dao, thầm nghĩ nha đầu này tốt nhất nên thức thời một chút, chủ động khẩn cầu phụ thân nàng gì đó, như vậy đối với ai cũng tốt.

Nhưng ai mà ngờ được đối phương vẫn là một bộ dáng tò mò, không hề có nhiều cảm xúc, ngược lại giống như đứa trẻ ngây thơ lần đầu tiên bước vào thế gian, tò mò nhìn chằm chằm hắn.

Thịnh Quyết bỗng nhiên cảm thấy như vậy cũng không đến nổi nhàm chán lắm.

Hắn gật gật đầu, thầm nghĩ cũng không phải không thể lưu lại cô nương này.

Thứ nhất, nhìn vào mặt mũi của Nhạc Xương Hầu, thứ hai Giang Lạc Dao cũng không phải loại dung nhan tầm thường khiến người ta phiền chán, dù sao cũng là đích nữ của Giang gia, hẳn là biết pháp hiểu lễ.

Thịnh Quyết thu hồi tầm mắt, lòng bàn tay vuốt ve một viên ngọc huyết châu, một bên thì suy tư lắng nghe Nhạc Xương Hầu nói chuyện.

Nhạc Xương Hầu: “Tiểu nữ nhi thân thể không được tốt, để tránh Vương gia nhọc lòng, làm phiền Vương gia an bài tiểu nữ đến một nơi yên tĩnh ít người cũng tốt để không quấy rầy thanh tịnh của Vương gia.”


Thịnh Quyết khựng lại, chìm vào trầm tư.

Nhạc Xương Hầu đã đưa nữ nhi của mình đến đây, sao còn dùng kế lạt mềm buộc chặt?

Thịnh Quyết suy nghĩ, có lẽ Nhạc Xương Hầu sợ mình khắt khe với con gái nên muốn cho hai người có thời gian để làm quen?

Như vậy cũng tốt.

Dù sao mình cũng không ham mê nữ sắc, cứ để Giang Lạc Dao ở yên môt mình một đoạn thời gian, chờ đến khi nàng chịu không nổi sự tẻ nhạt mà đi tố khổ lại với phụ thân của nàng, mình cũng có thể thuận tiện đưa nàng về lại phủ Nhạc Xương Hầu.

Vừa trả nợ ân tình cho Giang Vĩnh Xuyên, lại không bác bỏ mặt mũi đối phương, cũng coi như là một công đôi việc.

“Được.” Thịnh Quyết đồng ý, vẫy tay gọi Hứa Lạp đi chuẩn bị.

Chẳng mấy chốc, Nhạc Xương Hầu sau khi đạt được mục đích liền vượt gió tuyết rời đi.

Thịnh Quyết dẫn người tiễn đưa đối phương, thấy Nhạc Xương Hầu một bộ không muốn rời xa, lúc từ biệt nữ nhi giống như trong lòng bị rạch một dao vậy.

Điều này không khỏi khiến Thịnh Quyết có chút kinh ngạc cũng không đến mức như vậy chứ. Nhạc Xương Hầu dù sao cũng là một vị tướng thiết huyết chinh chiến sa trường nửa đời người, cho dù là cắt da cắt thịt cũng không đến mức đau lòng như vậy mới đúng.

Thịnh Quyết lạnh nhạt nhìn hai cha con lưu luyến chia tay, không thể nào lĩnh hội được tình cảm trong đó.

Mãi đến khi Nhạc Xương Hầu hoàn toàn rời đi, hắn mới giãn mặt mày.

“Cô nương, bên ngoài đang tuyết lớn, cẩn thận bị lạnh.” Hứa Lạp cùng nha hoàn dẫn Giang Lạc Dao vào trong, tránh để nàng đứng đầu gió: “Tuyết thiên đường trơn, Ninh Tử Hiên còn chưa dọn dẹp sạch sẽ, không bằng ngài trước tiên cùng Vương gia nhà chúng tôi trò chuyện một lát…”

Thịnh Quyết: ???

Đây là cái đề nghị phế vật gì đây?

Thịnh Quyết toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lùng, liếc nhìn Hứa Lạp một cái hàm ý bảo hắn đừng lắm miệng.

Nơi yên tĩnh ít người qua lại vốn cần thời gian để quét dọn, nhưng chẳng lẽ nàng không thể chờ được? Lại không phải là tiểu thư yếu đuối thân thể kiều nhược, đứng trong tuyết cũng không chết được.

Thịnh Quyết đè thấp giọng, vừa đi vừa buông một câu: "Không dọn dẹp xong thì đợi thêm chút nữa, bổn vương còn việc gấp, không có thời gian nói chuyện phiếm."

Hứa Lạp đuổi theo, nói với Vương gia: "Giang cô nương thân thể yếu đuối, nghe nói còn chưa khỏi bệnh, Vương gia ngài..."

Thịnh Quyết quát lên: "Ngươi không phải nhận hối lộ rồi chứ, sao cứ nói giúp nàng?"

Hứa Lạp: "..."

Hắn còn có thể nói gì? Nếu khuyên nữa, e rằng Vương gia càng phải gây khó dễ cho đích nữ của Giang gia.

Đây chính là nữ nhi bảo bối của Nhạc Xương Hầu!

Hứa Lạp có chút lo lắng quay đầu lại nhìn Giang Lạc Dao đang đứng yên tại chỗ.

Giang Lạc Dao được nha hoàn đỡ, im lặng trong tuyết, áo khoác dính đầy tuyết, an tĩnh, xinh đẹp, khiến người ta vô cớ đau lòng.

"Aiii."

Hứa Lạp không đành lòng dời đi tầm mắt, thầm nghĩ khó trách Vương gia nhà mình là một cái cây có độc mãi không thấy nở hoa, chuyện gì cũng khó ở.

Làm sao có thể để cô nương chờ trong tuyết như vậy được chứ?

Nơi vừa rồi chọn cho Giang cô nương tên là Ninh Tử Hiên, quả thật thanh tĩnh, nhưng cách nơi này khá xa, đi bộ phải mất khá lâu. Hứa Lạp biết thân thể nàng không tốt, nên mới đề nghị cho Giang Lạc Dao sưởi ấm trước khi đi.

Hơn nữa, con đường đó cũng không dễ đi, xung quanh là núi đá và suối nước, phải đi qua toàn bộ hoa viên mới đến nơi.

Trong hoa viên có rất nhiều đường sỏi đá, nhà thuỷ tạ đình đài cũng có nhiều tuyết đọng. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Hôm nay tuyết rơi dày như vậy, Giang cô nương lỡ té ngã thì sao?

Hứa Lạp không ngừng lắc đầu thở dài, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này không ổn.

Thịnh Quyết: "..."

Cuối cùng hắn cũng bị tiếng thở dài triền miên của Hứa Lạp làm phiền, dừng bước chân trừng mắt nhìn hắn: "Nhạc Xương Hầu cũng là đại tướng triều đình, con gái của hắn không yếu ớt như ngươi nghĩ, đừng than vãn bên tai bổn vương. Nếu nàng thực sự ngã bệnh mới là chuyện lạ đấy."

Hứa Lạp cũng không biết nói gì.

Hắn hoàn toàn không hiểu ý nghĩ của Vương gia, Giang cô nương chính là thân thể yếu đuối đấy, Nhạc Xương Hầu đã đích thân nói nữ nhi thân thể yếu đuối, dễ cảm lạnh, dễ cảm nắng, nàng còn bệnh phong hàn trong người còn chưa khỏi.

 

Thái độ của Thịnh Quyết như gió thoảng bên tai, chẳng để lại ấn tượng gì.

Hứa Lạp không đi theo hắn, quyết tâm hôm nay phải khuyên can Nhiếp Chính Vương kịp thời.

Mới ngày đầu tiên mà Giang cô nương đã bị đối xử như vậy, nếu nàng sinh bệnh, Nhạc Xương Hầu nhất định sẽ gây khó dễ!

Thịnh Quyết cau mặt: "Cút đi!"

Hứa Lạp: "..."

Một lát sau, Thịnh Quyết thấy Hứa Lạp vẫn còn lưỡng lự mãi, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà xua tay: "Nói đi!"

Hứa Lạp vội vàng trình bày lợi và hại: "Lão nô đi dẫn đường cho Giang cô nương. Tuyết trơn đường trơn, ngài hãy xem ở phần ân tình lúc trước của Nhạc Xương Hầu..."

Thịnh Quyết suy nghĩ một lát, thấy cũng có lý, nên đồng ý cho Hứa Lạp đi đưa đường.

Trở lại thư phòng, Thịnh Quyết lại đi xem đống sổ con còn tồn kia.

Hôm nay tuyết rơi dày, lò sưởi cũng được đốt rất to.

Thư phòng ấm áp, khiến người ta buồn ngủ.

Thịnh Quyết tự xưng là người không biết mệt mỏi, chưa từng ngủ gật. Hắn không biết khi nào mình đã ngủ thiếp đi trong chốc lát đến khi tỉnh lại bỗng cảm thấy choáng váng đầu óc, uể oải như đang trong mùa xuân vây kín hay mùa thu mệt mỏi.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play