Mạt Thế: Nam Chính Trọng Sinh Thành Nam Phụ Bị Nam Chính Đè

Chương 7_8


2 tháng


Thụy Đông đang ra sức huy động cánh tay múc như gió táp mưa sa, không ngừng nhai nuốt, miệng phồng lên như con hamster, mắt hít lại đầy thoả mãn nhanh chóng tiêu diệt đĩa cơm chiên trứng.

Lúc làm cơm cậu cũng không nghĩ gì nhiều, cho đến khi xào nấu một hồi mới nhớ ra bản thân nào biết nấu cơm, nhưng mọi trình tự câu làm này giờ cũ như nước chảy may trôi, còn thông thạo hơn mấy năm tận thế nữa.

Trong mấy năm đó dù không biết nấu cơm nhưng cũng học được chút ít, nhưng trình độ không có ra làm sao cả, sau lại chính phủ cho ra một loại dịch dinh dưỡng nhanh gọn tiện lợi thì cậu cũng không còn muốn nấu ăn nữa, mỗi ngày một ông cũng có thể no bụng, còn hơn hành hạ lương thực mỗi ngày, rồi lại phải ngậm đắng nuốt cay mà ăn vào.

Không ngờ thân thể này lại biết nấu ăn, còn nấu như là bản năng, có lẽ lúc này kêu cậu làm một món gì đó phức tạp hơn có lẽ sẽ có chút lóng ngóng, nhưng cơm chiên trứng có vẻ dễ hơn nhiều, hương vị cũng để ăn, ít nhất đối với Thụy Đông đã đủ thoả mãn khi mà cậu vừa chết đói.

Ngăm lại thì. Thẩm Giai Á cũng thật khó, có vốn là con cưng ở nhà, bình thường mười ngón tay không đỉnh nước dương xuân, mấy năm tận thể đi theo cậu không những không được ăn bữa ngon, dù ghét mùi vị của dịch dinh dưỡng cũng phải ủy khuất mà uống vào, người còn vàng vọt xanh xao, nào có còn như lúc trước tân thế đâu.

Nhưng cậu cũng chưa từng có để cô đói, toàn là cậu nhường cho cô ân, cậu cảm đầu vào rèn luyện để ngày một mạnh hơn cũng chỉ muốn cô có thể sống tốt. Thẩm Giai Á đi theo cậu mấy năm cũng chỉ tăng dị năng lên cấp 2, còn cậu lên được cấp 4, cuối cùng là cô chưa cậu không đủ mạnh bỏ đi tìm môi khác.

Thấm Giai Á là một dị năng giả hệ mộc cũng có một chút sức chiến đấu, vậy mà đi theo cậu có chẳng máy khi động tay, đám đông bạn đi theo họ có khí cũng nhìn không xong, nhiều người còn có ý muốn bỏ

đi tìm máng khác, tận thế mà, chỉ cần là nơi an toàn, chuyến đoàn cũng không lạ, chỉ cần ra đi vui vẻ không ảnh hưởng lợi ích đôi bên thì cứ tùy tiện đi.

Cuối cùng bên người cậu chỉ còn Thẩm Giai Á. Tiêu Lãng và hai người khác, một đội nhỏ như vậy vào giai đoạn giữa tận thế thật sự là nhỏ yếu, kết quả khỏi phải nói rồi, cậu chết.

Cậu chết, nhưng lại thấy nhẹ nhõm vì được giải thoát.

Nhưng giờ cậu phải một lần nữa sống trên thân thế người khác một lần nữa trải qua thời gian tàn khốc kia.

Nói thật, có khi nguyên thân so với cậu mạnh mẽ hơn nhiều, nếu nguyên thân không đi theo cậu mà gia

nhập một đoàn đội khác, có khi đã sống tốt, nhìn như yếu ớt, nhưng tâm lý lại quật cường hơn ai hết.

Cũng là người tứ cố vô thân, người với người...

Ting.

Bất động sản đã y theo ý cháu bán ra, bởi vì bản quả gấp nên không có được giá tốt, còn có phản bên kia đã có người ngỏ ý muốn mua, chẳng đặng nay mai là sẽ chốt, tiền chủ đã chuyển vào tài khoản cho cháu.

Là luật sư Hạ.

Cậu vui mừng kiểm tra tài khoản, nhìn số dư lại tăng thêm hai số không mà cười hít mắt.

Nhắn tin cảm ơn luật sư hạ xong cậu động thủ đứng dậy đi tắm, hôm nay tới đây thôi, nên đi ngủ dưỡng sức, ngày mai cậu lại đi khai phát không gian bên trong đôi bông tai kim cương.

Đôi bông tai kim cương đen từ lúc đó vẫn còn đeo trên tai cậu, lúc này khi chủ nhân ngủ say, ở trong bóng tối lại có chút sáng lên, nhưng rất nhanh lại vụt tắt, không gian lại chìm vào bóng tối.

Hôm nay là ngày 25 tháng 7 năm 2024, cách tận thẻ 20 ngày không hơn.

Thụy Đông tiếp tục cuộc sống hằng ngày, nên đi học thì đi học, nên làm ruộng thì tiếp tục làm ruộng.

Không gian bên trong đôi bông tai đã ra hình ra dáng, một hồ nước cả bơi lăn tăn, một mảnh đất trồng rau xanh tươi tốt.

Bởi vì có thể trồng rau ăn không ngừng mà cậu đã càn quét khu nông sản chuyên cung cấp hạt giống cây trồng đến rồng.

Quản lý phụ trách cửa hàng hôm đó nhìn cậu cười đến hoa cúc cũng nở hoa.

Cậu còn tranh thủ hỏi ông ấy muôn trông sen thì phải làm sao, dù sao cậu cũng có một hồ nước, nông lâm ngư nghiệp kết hợp là đúng mà, phải tận dụng.

Ông ấy nói cậu muốn trồng sen thì nên mua củ sen về thả vào hồ nước có khi còn nhanh hơn trồng từ hạt sen nhiều, cậu nghe cũng thấy có lý nên yêu cầu ông ấy đóng gói hạt giống gửi về nhà cho cậu, vốn

dĩ cậu nghĩ hạt giống cũng không phải cái gì quá to tác, cả trăm vạn tiên hạt giống đóng gói lại chỉ cỡ

một cái thùng chứa tủ lạnh loại một cánh đơn giản, người ngoài nhìn vào sẽ không nghĩ ngờ cái gì, ai

biết đâu tránh trời không khỏi nắng, cậu vẫn là bị tóm, bị một con cá lọt lưới không ngờ được tóm lấy cái

đuôi đang diêu đến là vui vẻ.

Cải loại chuyên tả thì hoàn hồn này, nói ra cũng thật hoang đường, nhưng đã có một người như cậu, thì

sao không thể có người thứ hai, có người thứ hai rồi sao cứ phải là người ở gần cậu như vậy, gần như thế

rồi sao lại còn có quan hệ dây mơ rễ má đến như vậy chứ.

Tại sao, tại sao, tại sao???

Thuy Đông nhìn người trước mặt mà muốn ngắn mặt lên trời thét dài.

Cái mặt này cậu không thể nào quen thuộc hơn, nhưng nay nhìn lại lại cảm thấy thật xa lạ.

Chuyện phải nói về một tiếng trước.

Thuy Đông đúng giờ rời trường trở về nhà, vừa lúc người giao hàng giao hạt giống đến nhà, cậu nhìn

người ta vận chuyển cái thùng to vào nhà mà vui tít mắt, khuôn mặt có chút trắng bệch cũng sáng rực

lên. đôi mắt hoa đào cong cong.

Sau khi người giao hàng rời đi thì cậu vui vẻ hớn hở đóng cửa đi vào nhà, chuẩn bị mở gói hàng ra phân

loại.

Ngay lúc cậu vừa rạch được nắp thùng giấy ra thì chuông cửa reo, cậu ngắn người, ai bấm chuông nhà cậu lúc này?

Cao Dư Trạch đứng trước cửa ngôi nhà chẳng khác gì nhà mình kia mà tâm tỉnh lân lộn đến trăm vòng. anh đang nghĩ xem nên ngã bài với chủ nhân ngôi nhà thế nào mới đạt được lợi ích to lớn nhất.

Chuyện là, bọn họ vốn nhà ở gần nhau. Thụy Đông về thì anh cũng vẻ, lúc nhìn thấy người giao hàng đứng trước cửa nhà cậu thì anh cũng chỉ ngờ vực, nhưng khi nghe chỉnh miệng cậu để lộ ra hai chữ hạt giống thì khoé môi anh có chút nhếch lên khó mà thấy được.

Tiễn đi Thám Giai Á đang kỳ kèo muốn mời anh qua nhà ăn cơm trưa, anh bình tĩnh trở vào nhà, đứng trong nhà chừng mười phút thì vẻ mặt bình tĩnh mở cửa đi ra, một đường quẹo trái bước thẳng đến của nhà Thụy Đông, bình tĩnh nhân chuông, bình tĩnh đợi chủ nhân nó mở cửa.

Năm giây sau.

Cạch.

Anh còn nói trong lòng sao lâu vậy mới mở cửa thì cửa mở ra, người bên trong tay cầm con dao rọc giấy,

từ góc độ này có thể thấy một cái thùng to đang đế giữa nhà, nắp thùng đã mở, nhưng thứ bên trong

vẫn chưa đụng đến, có thể thấy rõ từng bao từng bao hạt giống, nếu cả thùng to đều là hạt giống, vậy

phải có bao nhiêu hạt giống đây, rồi phải trồng được bao nhiêu thửa ruộng, trong lòng anh đã muốn

cười như điên mà trên mặt vẫn thật bình tĩnh.

“Tôi vào nhà được không?”

Cao Dư Trạch nhìn người trước mặt trợn tròn mắt kinh ngạc mà có chút muốn cười.

Thụy Đông tránh qua một bên cho người kia vào xong lại có chút hối hận, cái thùng hạt giống còn để chân dân ở kia, nhưng mà nghĩ lại người này không rõ, dù có tò mò hỏi mục đích cậu mua nhiều vậy để làm gì thì cũng không có đánh ra vấn đề cốt lõi của chuyện này được nên cũng yên tâm, đợi người đi vào rồi bình tĩnh đóng cửa lại.

Thụy Đông không biết, một cái đóng cửa này đã cột chặt hai người trong nhà lại với nhau, cái sự dây mơ rẻ má này có phải hay không vốn dĩ là nên có một cái kết viên mãn, dù thay đổi dưới hình thức nào đi nữa?

“Anh tìm tôi có chuyện gì không?”

Cậu vừa hỏi đã vừa ở trong lòng phản bác, có chuyện mà ở trên trường không thể hỏi đây.

Đúng là chẳng có chuyện gì liên quan tới trường lớp mà Cao Dư Trạch phải đề về nhà mới chạy qua hỏi.

“Cậu mua nhiều hạt giống như vậy, tỉnh về quê làm nóng sao?”

Cao Dư Trạch bâng quơ hỏi, đứng dựa lưng vào thành sofa đối diện với cái thùng giấy và Thụy Đông.

Hai người lúc này cách nhau một cái thùng bự, không khí có phần lúng túng.

Túng cái chim.

“Tại sao tôi phải trả lời anh?”

Thuy Đông ưỡn ngực lưu manh nói, mặc kệ anh ngồi xuống sắp xếp đồng tủi hạt theo từng loại, vì sợ hết hạn sử dụng nên cậu đã kêu người quản lý lấy loại tốt nhất mới nhất cho cậu.

“Cậu biết?”

Anh nhìn cậu nói một câu không đầu không đuôi.

Tay cậu khựng lại một chút, rồi giả bộ trấn định tự nhiên tiếp tục chọn lựa hạt giống.

“Anh nói gì tôi không hiểu?”

Cao Dư Trạch nhìn mặt cậu mà muốn cười, xem ra con vật nhỏ này cũng không khó thu phục, còn

tưởng mình đứng ở thế bắt bại rồi lưu manh giả bộ với anh.

Nếu mà anh không phải trọng sinh thì có khi cậu sẽ không lòi đuôi được rồi, nói vậy, cậu cũng trọng

sinh đi?

Có chấn định hay không bản thân Thụy Đông mới biết, cậu lúc này đang sợ hãi muốn chết, này là có ý gì chứ, có ý gì nói thắng a, cứ nhử nhử như vậy vui lắm hả.

Thật ra chỉ cần nhìn thẳng vấn đề thôi là Thụy Đông có thể hiểu rồi, có tình cậu không dám nghĩ tới

hướng đó mới chết.

Trọng sinh là rau cải trắng hay gì!!!!

“15 tháng 8.”

Một câu thôi, ngủ lôi oanh đỉnh, đánh cho người đang ngồi kia cháy xén

“Anh muốn nói gì nói thẳng ra luôn đi!!”

Con nhím xù lông cầm bịch hạt giống ném thẳng vào mặt Cao Dư Trạch.

Một lời không hợp thì động thủ đây mà.

Cao Dư Trạch thiêu điều cười điên, chân định lẫm mới không cười ra, nhưng khoé mắt cứ nhếch lên từng chút một.

Anh cảm bịch hạt giống nhéo nhéo đến méo mó, cố gắng không nhìn cái mặt nhỏ đỏ bừng vì tùng của người kia.

"Cậu trọng sinh tôi biết, nói vậy cậu mua hạt giống nhiều như vậy là bởi vì cậu có không gian để nuôi trồng đi, tôi không có ý gì, chỉ muốn hợp tác cùng câu thôi, khi tận thế đến tôi có thể bảo vệ cậu chu toàn."

Biết bản thân không thể lại chọc giận người ta, Cao Dư Trạch nói thẳng ra luôn, thành ý trong quá trình hợp tác vẫn luôn tốt nhất cơ mà.

Thụy Đông hít sâu một hơi.

"Anh cũng trọng sinh, nhưng mà anh không phải... Sao anh đảm bảo được sau này không cướp của tôi rồi đá tôi đi?"

Mém chút là nói hở. Thụy Đông đúng lúc quay đầu, nói ra điều cần nên nói lúc này.

Cao Dư Trạch có chút nghi ngờ nhìn cậu, nhưng Thụy Đông củi đầu không nhìn anh, cậu vẫn huy động tay chọn lựa hạt giống, nhưng nữa ngày cũng không lựa được bịch nào.

Chẳng lẽ cậu ta biết mình không phải Cao Dư Trạch?

Cái chuyện trọng sinh khó hiếu này anh cũng không rõ ràng, giống như anh từng nghĩ, tại sao anh lại trọng sinh lên người một người khác, rồi linh hồn người kia đâu, nếu dùng thuyết song song để lý giải thì anh là Tần Thiên của thế giới bên kia bám lên người Cao Dư Trạch của thế giới này, vậy Cao Dư

Trạch ở thế giới đi đâu, là đã chết rồi hay là thay thế anh sống ở thế giới bên kia?

Nếu vậy cũng không thể chứng minh được Thụy Đông tại sao sẽ biết anh không phải Cao Dư Trạch, trừ

khi... Cao Dư Trạch ở thẻ giới này chưa có chết, mà chuyển sinh lên người Thụy Đông?

Vậy anh chuyển sinh lên người Cao Dư Trạch rồi ai ở trong người Tần Thiên?

Anh cảng nghĩ càng thấy đau cả đầu, cái mớ bòng bong hỗn loạn này là làm sao vậy chứ!!!

Thuy Đông không biết người trước mặt đã nghĩ đến rất sát chân tướng, cơ mà chuyên này cả cậu cũng

nghĩ không ra, người kia có nghĩ không ra cũng có gì lạ chứ, cũng đều mang số phận là chiếm đoạt thân

xác của người khác, có gì để mà so đo, quan trọng nhất lúc này là xử lý mối quan hệ hợp tác sau này cho

hợp lý, tránh để đến lúc đó đôi bên đứng trước vấn đề lấy hay bỏ sẽ không kịp đề phòng.

"Cậu có không gian, nhưng đó không phải dị năng đúng không, cậu lo sợ tôi cướp không gian của cậu

đi."

Cao Dư Trạch nhéo nhéo mi tâm, ép buộc bản thân không nghĩ nữa, trước mắt giải quyết vấn đề này

quan trọng hơn.

"Đúng vậy."

Trước tận thể làm gì có cái gọi là dị năng giả chứ. nên cậu cũng không giấu diếm làm gì.

“Dù tôi biết cậu có không gian nhưng không biết thứ đó là cái gì thì sao mà cướp, nhưng cậu đã hỏi vậy thì chắc là cậu nghĩ mình giấu giếm không được đúng không, ít nhất là khi tận thế đến cậu sẽ có lúc lộ nó ra ngoài hoặc vô tình làm người khác chú ý tới, nên mới hỏi vậy đi.”

Anh lại tiếp tục nói.

Lần này cậu không trả lời, nhưng im lặng chính là đồng ý.

“Thứ kia rất bắt mắt?”

Lại thêm một câu không có câu trả lời.

“Trong quá khứ khi tận thể đến cậu cũng không có dị năng?”

Vẫn không trả lời.

Bởi vì không có dị năng nên thành "hoài bích có tội".

* Đó là quá khứ, tương lai đã bị thay đổi, sao cậu biết bản thân vẫn một lần nữa không có dị năng?"

Một câu trần tỉnh người trong mộng.

Đúng vậy, hiện tại đã thay đổi, ít nhất Thụy Đông trong quá khứ không có không gian, bởi vì tận thế tới nguyên thân không kịp lấy đôi bông tai ra ngoài.

Nếu vậy tương lai cũng sẽ thay đổi theo, cậu vẫn có thể có dị năng khí tận thế tới.

Nhưng hiện tại vẫn đề này không thể kiếm chứng.

“Tôi không muốn tham gia đội của anh.”

Cậu vừa nghĩ đến một chuyện, rốt cuộc linh hồn trong thân xác trước mặt là ai không nói rõ được, nhưng nếu linh hồn đỏ chính là Cao Dư Trạch trong thẻ giới song song này trong sinh trở lại thì nguyên nhân cái chết của Cao Dư Trạch trong quá khứ là cái gì đâu.

Cậu trong quá khứ chết là vì Thám Giai Á, nhưng Cao Dư Trạch trong thế giới này chết vì cái gì, nếu

không phải Thẩm Giai Á thì có nghĩa là trong đoàn đội tương lai của Cao Dư Trạch chắc chắn có cô ta.

mà Thụy Đông với cô ta là không thể nào ở chung với nhau.

“Cậu đang lo Thẩm Giai Á?”

Cao Dư Trạch nhìn cậu một chút rồi nói.

Dù anh không biết trong quá khứ Thẩm Giai Á làm gì nhưng chỉ bằng anh không phải Cao Dư Trạch

cũng đủ để anh loại Thẩm Giai  ra ngoài, chưa nói người trước mặt hiện tại có giá hơn, song phương

nêu muốn hợp tác cũng phải thống nhất ý kiến.

Nều vì cậu mà bảo anh buông tha Thẩm Giai Á thì anh cũng làm, chưa nói tới vẫn đề lợi ích. Thụy Đông

trong quá khứ đã cứu anh, đó là sự thật, dù có phải Thụy Đông ở thẻ giới này hay không thì việc anh

trọng sinh về nếu nói không liên quan đến cậu anh không tin đâu, nói sao thì việc trải qua hai lần tận

thẻ cũng là tra tân, dù có thời gian chuẩn bị đầy đủ đi chăng nữa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play