Mạt Thế: Nam Chính Trọng Sinh Thành Nam Phụ Bị Nam Chính Đè

Chương 6


2 tháng


Đôi bông tai kim cương đen đeo trên tai cậu thật sự rất đẹp, bản thân Thụy Đông đã có chút mềm mại trắng nôn, màu đen càng làm nói bật làn da của cậu, chưa kể nó màu đen, bị tóc che lại sẽ không thấy gì nữa.

Cậu còn đang lo nêu cản phải đeo mới xem được thực hư mà nó bắt mắt quá làm sao cậu dám đeo nó đi ra đường chứ.

Bây giờ phải làm sao nhỉ?

Nghĩ nghĩ, cậu mặc niệm trong lòng hai chữ không gian.

Trước mắt cậu loé sáng.

Chói đến mức cậu nhắm tịt mắt lại, đến lúc mở ra thì xung quanh đã không phải trong phòng khách nhà cậu nữa.

Nơi này thật sự là không nhỏ chút nào, có cây có nước, giống như một thế giới, theo tầm mắt của cậu thật sự là nhìn không hết nơi này.

Theo suy nghĩ của cậu thì thân hình cậu bắt đầu di chuyến, vậy mà tiến lên phía trước, nhìn xem được càng nhiều khung cảnh khác trong không gian này.

Nơi cậu vừa xuất hiện nhìn thấy nước chính là một dòng suối nhỏ, lúc này đây nó là một cái hồ nhỏ, càng đi tới lại càng lớn hơn, trở thành một cái hồ lớn, hỗ này chiếm diện tích bằng 1/3 nơi này cũng nên, bên cạnh kia hồ nước còn có một ngọn núi cao, thật sự là cao, bởi vì cậu nhìn không thảy đỉnh, mà khi cậu nghĩ tới đỉnh núi cũng không sao lên tới được, giống như có một tầng giới kết ngăn lại bước chân cậu.

Xem ra không phải chỗ nào cũng có đến được, nghĩ nghĩ, câu lại mặc niệm vài chữ, cơ thể vẫn đứng yên

bên cạnh mép hồ.

Hồ cũng không thể ra, nhưng... Suối nhỏ thì có thể vào,

Nước rất sạch, cũng ngọt nữa, trong tận thế, nước thật sự rất quý giá, hầu hết nước ngoài tự nhiên đều

bị nhiễm bán, không thể uống được, nước mà đa số người tận thể uống chính là nước do dị năng giả hệ

nước chiết ra, bọn họ có thể phóng nước, cũng có thế chiết lọc nước bắn thành nước sạch, nhưng rất tổn

sức, tới nay dù biết có thể làm được việc lọc nước nhưng cũng không có khu an toàn nào làm đến được

điểm này, nên hồ nước này thật sự là quý.

Từ ngọn núi và hồ nước đã chiếm 2/3 không gian trong tầm mắt của cậu là không thế đi, vậy chỉ còn 1/3

ở phía sau lưng cậu, chính là nơi đầu tiên cậu tiến vào.

Con suối nằm bên phải, bên phải nó là một rừng cây, nơi này cậu cũng không vào được, nhìn bóng cây

phản chiếu trên mặt nước mà thở dài, những nơi đó không biết nên làm sao mới có thế tới.

Đôi bông tai kim cương đen đeo trên tai cậu thật sự rất đẹp, bản thân Thụy Đông đã có chút mềm mại trắng nôn, màu đen càng làm nói bật làn da của cậu, chưa kể nó màu đen, bị tóc che lại sẽ không thấy gì nữa.

Cậu còn đang lo nêu cản phải đeo mới xem được thực hư mà nó bắt mắt quá làm sao cậu dám đeo nó đi ra đường chứ.

Bây giờ phải làm sao nhỉ?

Nghĩ nghĩ, cậu mặc niệm trong lòng hai chữ không gian.

Trước mắt cậu loé sáng.

Chói đến mức cậu nhắm tịt mắt lại, đến lúc mở ra thì xung quanh đã không phải trong phòng khách nhà cậu nữa.

Nơi này thật sự là không nhỏ chút nào, có cây có nước, giống như một thế giới, theo tầm mắt của cậu thật sự là nhìn không hết nơi này.

Theo suy nghĩ của cậu thì thân hình cậu bắt đầu di chuyến, vậy mà tiến lên phía trước, nhìn xem được càng nhiều khung cảnh khác trong không gian này.

Nơi cậu vừa xuất hiện nhìn thấy nước chính là một dòng suối nhỏ, lúc này đây nó là một cái hồ nhỏ, càng đi tới lại càng lớn hơn, trở thành một cái hồ lớn, hỗ này chiếm diện tích bằng 1/3 nơi này cũng nên, bên cạnh kia hồ nước còn có một ngọn núi cao, thật sự là cao, bởi vì cậu nhìn không thảy đỉnh, mà khi cậu nghĩ tới đỉnh núi cũng không sao lên tới được, giống như có một tầng giới kết ngăn lại bước chân cậu.

Xem ra không phải chỗ nào cũng có đến được, nghĩ nghĩ, câu lại mặc niệm vài chữ, cơ thể vẫn đứng yên

bên cạnh mép hồ.

Hồ cũng không thể ra, nhưng... Suối nhỏ thì có thể vào.

Nước rất sạch, cũng ngọt nữa, trong tận thế, nước thật sự rất quý giá, hầu hết nước ngoài tự nhiên đều bị nhiễm bẩn, không thể uống được, nước mà đa số người tận thể uống chính là nước do dị năng giả hệ nước chiết ra, bọn họ có thể phóng nước, cũng có thế chiết lọc nước bắn thành nước sạch, nhưng rất tốn sức, tới nay dù biết có thể làm được việc lọc nước nhưng cũng không có khu an toàn nào làm đến được điểm này, nên hồ nước này thật sự là quý.

Thôi vậy, cậu nên xem xét phần đất mà mình được quyền sử dụng.

Thật ra phân đất này cũng chẳng nhỏ chút nào, nó rộng chừng hai ngàn mét vuông chứ không ít, nhiều đây không gian đủ cho cậu làm rất nhiều thứ.

Ở biên giới của không gian cậu nhìn ra không cái gì, cũng không sờ vào được, nhưng cậu nghĩ nó có thể mở rộng, chỉ là bay giờ cậu chỉ có nhiêu này, cũng đủ sài.

Trong quá khứ cậu là một dị năng giả hệ đắt, đối với đất cũng xem như có hiểu biết nhất định, chưa nói tới quá khứ, hiện tại "Thụy Đông" cũng là một học bá, bá của bá.

Bởi vì bá như vậy, kiến thức "cậu" có thật sự quá nhiều, lịch sử, địa lý, sinh học, cái gì cũng biết, chính nhờ vậy mà tiểu đoàn đội kia trong quá khứ có thể dựa vào nguyên thân tránh đi rất nhiều khu vực tập trung nhiều zombie, dù không có dị năng cũng không trở thành trở ngại của đoàn đội.

Trong quá khứ bởi vì Thám Giai À mà khi nguyên thân chết cũng chẳng ai truy cứu, nói đỡ cho nguyên thân, thật sự là lạnh lòng.

Quá khứ quy quá khứ, hiện tại là cậu, không phải nguyên thân, những gì nguyên thân biết, cậu sẽ vận dụng tốt, để cho thân phận này sống tốt, thay thế nguyên thân sống tốt.

Dù cho đến bây giờ cậu vẫn không hiểu tại sao bản thân có thể tá thi vào người nguyên thân, nhưng giờ không phải lúc nghĩ cái này nữa.

Hiện tại nên phân tích xem đất này dùng thế nào, trồng cây? Chắc chắn rồi, cậu muốn ăn rau, nuôi gia súc thì từ từ, cậu sợ ảnh hưởng không khí trong lành nơi này.

Nuôi cá được không nhỉ? Vậy phải đào một hồ nước riêng ra, như vậy sẽ không ảnh hưởng nước trong hồ.

Cậu vừa nghĩ thì bên cạnh vòng biên gần ranh giới không gian đã có một hỗ đất rộng năm mét, nước trong hồ còn tự động nhảy vào.

Thật sự là nhảy vào, quá thần kỳ!

Thụy Đông trợn tròn mắt lên nhìn, cậu còn đang sầu với thân thế ôm yêu này tới bao giờ cậu mới đào xong, tốt quá rồi!!

Thuy Đông thiếu điều muốn nhảy vào hồ nước, cậu kiềm chế cảm xúc, đè lại kích động, bắt đầu nghi tiếp nên làm gì.

Muốn trồng cây thì phải làm đất, quả nhiên, vừa nghĩ thì tự thân không gian đã phân ra một khu vực vừa đẹp để trồng cây, sới đất, làm luống, thật sự là quá tiện nghi.

Bụp.

Thụy Đông ngã ra sofa thở hồng hộc như con cá chết.

Vui quá hoả buồn, hớn hở quá sớm, xem ra không gian không phải cho không, mấy công việc dùng sức

thật sự là lấy sức của cậu mà sài, cậu giờ chỉ cảm thấy buồn nôn mắc ói, cơ thể không có chút lực nào,

giống như bị rút kiệt sinh lực, còn đôi, đói hoa mắt chóng mặt, đầu còn ẩn ẩn đau nhức.

Cũng phải thêm, đào cái hồ 5m, chỉ dùng một giây công phu, không ép chết cái thân tàn ma dại này đã là ông trời chiều cổ, còn vọng tưởng làm đất gì nữa.

Cố gắng lê lết tấm thân đi vào nhà bếp.

Thật sự là lê lết, vừa lê vừa lết, cậu không sao nhắc chân lên được, mới lết được vài cái đã thở hồng hộc như trâu, nếu lúc này mà có cái gương, đảm bảo mặt cậu trắng như tờ giấy, không khác gì người chết là bao.

May mắn cậu đang ở trong nhà, lần sau phải cẩn thận hơn mới được, thật sự là thất sách.

Cuối cùng cậu cũng mò vào được phòng bếp, chỉ một quảng dài có 5m mà cậu tổn nữa tiếng mới bỏ hết. tay cầm ly lấy nước mà thiều điều muốn quảng cái ly, nước văng tung té.

Hô…

Sống.

Dòng nước mát lạnh chảy vào cuống họng, dù chẳng thấm vào đâu nhưng ít ra cậu còn có cảm giác sống lại, có thể dựa vào tủ lạnh mở lây sữa bò, dù vậy cậu cũng không dám uống nhiều, cơ thể cậu cứ như bỏ đói lâu năm ấy, không thể loạn uống, sẽ ép hư dạ dày.

Thực phẩm năng lượng, thực phẩm năng lượng... Là nó!

Cậu cảm lấy một thanh socola đen, xoẹt xoẹt mà bốc ra, mám…

Rột rột mà gặm hết thanh socola, lúc này cậu mới có sức mà đứng lên làm cơm.

Cơm chiên trứng cho lành.

Ting.

Bạn đạt được 100 vạn.

Hô…

Cao Dư Trạch thở nhẹ ra một hơi, đặt laptop trên đùi xuống bàn trả, anh đứng dậy đi tìm đồ ăn.

Lúc mới làm Cao Du Trạch, đứng trước nhà bếp mà anh muốn đầu thai lại cho xong, nam nhân sống một mình, không biết nấu ăn.

Đúng vậy, Cao Du Trạch quá khứ không phải ăn mì thì chính là ăn mì, nếu không muốn ăn mì thì qua kia ăn trực.

Trong nhà bếp của Cao Dư Trạch thật sự là thiếu thốn rất nhiều thứ, sau đó anh thảm do Thẩm Giai Á mới biết nguyên thân không biết nấu ăn, làm bây giờ anh cũng không dám bộc lộ tài năng nấu nướng siêu tuyệt của mình.

Ít ra vẫn còn xoang nồi để nấu mì, ăn mì chứ biết làm sao, từ lúc làm Cao Dư Trạch, anh đã mua về khá nhiều rau trứng để nấu mới mì, những thứ này có thể ăn không không cản chế biến mới lừa lọc được Thẩm Giai Á.

Cũng không biết nguyên thân và Thẩm Giai Á thân đến độ nào, suốt ngày bám dính, không rời nữa

bước, thật sự là khó không nói nói.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play