Lã Huỳnh vẫn muốn nài nỉ Hoàng Quân nhưng tính Hoàng Quân đã nói là làm, một khi quyết định sẽ không chần chừ hay thay đổi.
- Lã Huỳnh cậu nên biết cái gì là đủ cái gì là phù hợp với mình. Cậu không thấy cách hành xử của cậu vừa rồi là quá đáng sao. Vợ tôi cũng ở nhà nội trợ nhưng không có nghĩ là không làm ra tiền. Đàn ông chúng ta cần hiểu được.
Lã Huỳnh cười khẩy.
- Người thành công nói gì chả được.
Hoàng Quân cùng vợ cảm.thấy bắt đầu khí chịu với không khí này.
- Thôi bữa tiệc đến đây thôi chắc ai cũng quá chén rồi.
Vợ Hoàng Quân lên tiếng họ bắt đầu rời đi. Lã Huỳnh tức giận đập vỡ ly rượu xuống một tiếng vỡ làm tất cả giật mình, ngạc nhiên nhìn. Mạc Thần cũng vì tiếng động này mà làn theo nơi phát ra âm thanh ngày một gần.
- Cậu say rồi à?
- Đúng tôi say mới dám nói ra điều này! Anh là cái thá gì chứ tưởng mình cao thượng lắm sao! Anh nghĩ cái chữ ký của mình mà muốn người khác phải xin xỏ sao!
Hoàng Quân thấy nực cười vì hành vi, lời nói này.
Cả hai người vụ hơi lo lắng vì họ cứ tranh cãi nhau như vậy.
Lã Huỳnh đi đến chửi Hoàng Quân ánh mắt giận giữ hung hăng đấm vào mặt Hoàng Quân, Mạc Thần núp một góc xem mà giật mình, cậu nên chạy ra ngăn cản không nhưng thấy hai người phụ nữ cũng đang ngăn nên cậu thôi.
- Nào hai người thôi đi đừng đánh nhau.
Mẹ Dung Ân lo lắng nhìn Lã Huỳnh, Lã Huỳnh ra hiệu với vợ mình, người vợ do dự một lúc cũng quyết định kéo mẹ Hoàng Quân ra một góc để Lã Huỳnh ra tay với Hoàng Quân.
- Xin lỗi tôi phải giữ chị lại!
Mẹ Dung Ân sợ hãi kéo mẹ Hoàng Quân ra làm bà hốt hoảng. Hoàng Quân đang bị đánh kiểu gì đây. Lã Huỳnh là người thích bạo lực sao!
- Anh cần biết mình đang ở đâu! Hôm nay anh không ký đừng hòng ra khỏi đây, con trai anh cũng đang ở đây đấy!
Hai vợ chồng nghe nhắc đến con trai là lo lắng không thôi. Người mẹ giãy giụa, giận dữ nhìn Lã Huỳnh.
- Cậu đúng là người không tình nghĩa chủ vù một cái chữ ký mà dám làm ra chuyện xấu hổ như vậy đây mà là quý mến nhau sao, hóa ra bao lâu này các người lợi dụng chúng tôi. Đúng là xấu hổ thay cho con bé Dung Ân có người cha người mẹ đạo đức không ra gì.
Mẹ Dung Ân xấu hổ xong tát mẹ Mạc Thần một cái.
Lã Huỳnh và Hoàng Quân vật lộn với nhau xây xước không ít. Mạc Thần lo lắng nhìn họ đang xô xát nhau. Cậu định chạy đi về nhà chính lấy điện thoại bàn gọi cảnh sát thì tiếng choang thật mạnh. Cậu quay lại nhùn thấy Lã Huỳnh tay cầm chai rượu đã vỡ gần hết, bói cậu nằm ra đó chắc chắn rượu và máu đang hòa làm một. Ánh mắt sợ hãi của cậu chứng kiến hết thảy mẹ cậu cứng cả người lại.
Lã Huỳnh ánh mắt độc ác nhìn người đang nằm xuống không động đậy gì quét qua mẹ cậu.
Lã Huỳnh tiến đến tát liên tục lên má mẹ anh, mẹ Dung Ân đứng nhìn tất cả.
- Cầu xin tha cho chúng tôi!.
Tiếng khóc và cầu xin của mẹ cậu, Hoàng Quân tỉnh dậy lúc nào ôm lấy chân Lã Huỳnh thở hổn hển đầu dính đầy máu.
Lã Huỳnh nhếch môi hài lòng lấy giấy và bút hợp đồng đã chuẩn bị sẵn từ lâu chỉ chờ người kí. Hoàng Quân bàn tay run rẩy ký nét chữ quen thuộc của mình. Ký xong Lã Huỳnh cười thỏa mãn, nhân hắn ta không để ý Hoàng Quân nhấn số gọi cảnh sát, mẹ Dung Ân hốt hoảng chạy lại cầm điện thoại ném ngay. Lã Huỳnh lao đến đấm thêm vài cái cầm lọ thuốc không nhãn mác đổ vào miệng Quân rồi đổ cả rượu nữa. Vợ Quân đau khổ khóc lóc. Dung Ân đứng sau Mạc Thần không nói gì làm Mạc Thần giật mình anh sợ cô sẽ lên tiếng và họ phát hiện ra anh.
Dung Ân lao đến chỗ bố mẹ khóc lóc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT