“Chị Tiêu Nhã.”
Mộc Cửu đang đứng sau lưng Lam Tiêu Nhã, bước lên phía trước đỡ cô, không để cô ngã trên đất, đây là lần đầu tiên, Lam Tiêu Nhã thật sự không thể nhìn về phía thi thể, cô nhắm mắt hít sâu một hơi, tay nổi da gà, hai tay co lại, cả người khó chịu khó tả.
“Hung thủ này…”
Hình ảnh có sức ảnh hưởng lớn đến mức Triệu Cường đột nhiên không biết nên dùng từ ngữ nào để diễn tả.
Đối với Triệu Cường mà nói, cúc áo chỉ là một phần của quần áo, là một món đồ trang trí, nên anh sẽ không chán ghét cúc áo như Lam Tiêu Nhã, thậm chí anh còn thấy rất kỳ lạ, Lam Tiêu Nhã, một người không sợ trời không sợ đất, thấy thi thể cũng không hề cau mày, mà lại đi sợ một món đồ nhỏ nhặt như vậy, chẳng qua, chuyện này cũng không có nghĩa khi anh nhìn thấy một đống cúc áo tập trung lại với nhau như vậy mà không thấy ghét bỏ, đặc biệt đống cúc áo này không được để trong hộp, không phải may lên quần áo, mà phủ đầy trên da người.
Lúc này, Trần Mặc đi điều tra về, liếc nhìn thi thể, cau mày rồi lập tức nhìn đi chỗ khác, anh đi đến bên cạnh Tần Uyên, nói kết quả điều tra, “Đội trưởng, tôi xem xung quanh thấy trung tâm hàng hóa này có hai cái cửa, cửa trước và cửa sau đã bị khóa sau 10 giờ tối, tôi hỏi người phụ trách, sáng nay khi họ mở cửa, khóa cửa vẫn còn nguyên vẹn, tôi cũng xem qua rồi, không có dấu vết bị cạy, nhưng anh ta nói vẫn còn cách khác để vào đây, có một lối đi ngầm.”
Tần Uyên trầm giọng hỏi: “Lối đi ngầm?”
Trần Mặc nói: “Ừm, lối này tương đối khuất, bây giờ hầu như không có ai đi cả, tôi đã đi xem thử, đúng là có thể đi vào, cũng không lắp đặt camera ở đó.”
“Tôi hiểu rồi.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT